Đi dạo phố một buổi trưa vốn dĩ khiến cho người mỏi mệt, sau khi trở về còn đau lòng lâu như vậy, càng làm người buồn ngủ hơn.
Nhưng không thể không nói đã đạt tới mục đích giải sầu.
Trước sự an ủi của Thẩm Nịnh Nhược, Khâu Dạng mỗi khi nhớ tới những chuyện trong nhà, đều sẽ cảm thấy khó chịu, bởi vì nàng từ nhỏ đã sống trong hoàn cảnh bị chỉ trích và mắng mỏ, cậu mợ cũng nói nàng là đồ sao chổi, mà em họ nàng Khâu Vấn Vân cũng vậy, đem những lời này nói cho không ít bạn học trong tiểu khu.
Có thể nói khi còn nhỏ Khâu Dạng vẫn luôn đều không vui vẻ, không ai thân thiết mà gọi nàng là "Dạng Dạng", đại đa số đều là dùng "Đồ sao chổi" để gọi nàng, nàng thích nhốt mình ở trong phòng, nhưng phòng kỳ thật chính là một phòng chứa đồ, cậu mợ không có khả năng cho nàng một phòng ngủ.
Nàng nhốt mình ở trong phòng đọc sách học tập, cái mùi trong phòng chứa đồ kia rất khó chịu, cửa sổ cũng không lớn, nhưng sau khi nàng làm bài tập xong, vừa ngẩng đầu lên là có thể thấy trời xanh mây trắng ngoài cửa sổ, chim bay trên bầu trời tự do tự tại.
Khâu Dạng ngưỡng mộ cuộc sống như vậy, cũng bởi vậy mà chán ghét cuộc sống hiện tại, khi đi học giáo viên nói phải học tập chăm chỉ vào đại học mới có thể tìm ra con đường tốt hơn, mới càng có tự tin lựa chọn cuộc sống cho chính mình, vì thế sau nhiều năm như vậy, nàng mới có được bộ dạng như hiện tại.
Nàng rất hài lòng với hiện tại.
Tiền lương và đãi ngộ ở Vạn Danh đều rất không tồi, nàng có bạn có mèo có người yêu, nàng đã sống cuộc sống mà mình mong muốn, nhưng có khúc mắc thì nàng cần phải cởi bỏ, ngay cả khi gần như chỉ là một cái an ủi.
2
Nhưng nàng cần được an ủi, nàng cần phải có người nói cho nàng thật ra không phải là đồ sao chổi.
Nàng sẽ tin, bởi vì người nói những lời này không phải người khác, mà là Thẩm Nịnh Nhược, là người nàng nhớ mong trong lòng kiêm người yêu.
Khâu Dạng khó tránh khỏi sẽ cảm thấy bản thân rất may mắn, nhưng lại sẽ có chút hoài nghi tính chân thật của hạnh phúc hiện tại, ngay cả khi buổi tối ôm Thẩm Nịnh Nhược ngủ, nàng cũng không thể nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bên tai nghe tiếng hít thở Thẩm Nịnh Nhược vững vàng đều đều, lòng bàn tay có cảm giác mịn màng và ấm áp từ làn da của Thẩm Nịnh Nhược, chóp mũi ngửi thấy hương chanh thoang thoảng trên người Thẩm Nịnh Nhược, tất cả đều rất chân thật, rồi lại làm người hoảng hốt.
Một lúc lâu sau, Khâu Dạng mới mệt mỏi mà nhắm đôi mắt lại, nặng nề mà ngủ.
Thời tiết Tây Thành so với ngày hôm qua không có gì khác, nhưng tối hôm qua hai người kéo rèm, ánh nắng không lọt vào được, bị bức màn cấp chắn cái rắn chắc, sau khi đại chiến 300 hiệp không có kết quả, ánh mặt trời mới tức giận mà đem lực chú ý phóng tới chỗ khác.
Nơi này không muốn bị nó chiếu rọi vào, nó cũng không hiếm lạ.
Trước khi đến đây, Khâu Dạng cùng Thẩm Nịnh Nhược lời thề son sắt nói lần này sẽ đi thăm nhiều nơi ở Tây Thành, nhưng sau khi đi dạo phố vào ngày hôm qua, hai người đều có chút héo, nhưng cũng may ban đầu cũng không có kế hoạch gì, sau khi tỉnh lại liền dứt khoát đi quanh chơi một chút, không đến chỗ xa hơn.
Bởi vì lo lắng gặp lại Quách Minh An, hai người dứt khoát đặt đồ ăn ngoài, đến khi ăn xong mới cầm dù và túi ra ngoài.
Không nghĩ tới vẫn là gặp Quách Minh An, hắn như cũ ngồi trên sô pha ở đại sảnh, hơn nữa là đối diện với hướng thang máy, liếc mắt một cái là có thể thấy du khách ra vào cửa thang máy, thấy Thẩm Nịnh Nhược và Khâu Dạng xuất hiện ở trong tầm mắt, Quách Minh An mày giương lên, đứng lên.
Thẩm Nịnh Nhược và Khâu Dạng đều đeo kính râm, tự nhiên cũng thấy hắn ngồi canh, nhưng mà kính râm có thể ngụy trang cho người ta, liền muốn đi thẳng ngang qua.
Cùng tên đàn ông ghê tởm muốn chết này không có gì đáng nói.
Nhưng không chịu nổi da mặt dày của Quách Minh An, hắn thân cao chân dài, không đến vài bước liền đến trước mặt hai người, vẫn như cũ cười hì hì: "Nhược Nhược, hôm nay đi chỗ nào chơi a, mang tôi đi theo với."
Thẩm Nịnh Nhược cũng như cũ không kiên nhẫn, tay vừa nhấc lên đẩy bả vai hắn: "Đi sang một bên."
Cô dùng lực, không hề chuẩn bị đẩy Quách Minh An, nhường ra vị trí, liền kéo Khâu Dạng tiếp tục đi đến phía trước.
Hiện tại trong đại sảnh không thể so với ngày hôm qua, hiện tại ít người hơn rất nhiều, nhưng vẫn là có mấy người nhìn lại đây, có lẽ là cảm thấy tổ hợp như vậy rất hút tình, ánh mắt vẫn luôn dán lên ba người bọn họ, tự nhiên cũng đem hành vi Quách Minh An ăn hành vào trong mắt.
Quách Minh An luôn luôn trọng mặt mũi, bị Thẩm Nịnh Nhược đẩy như vậy, hắn liền không dễ nói chuyện như ngày hôm qua, hắn theo sau đi vài bước, lại cản đường Thẩm Nịnh Nhược và Khâu Dạng, hắn nhìn Thẩm Nịnh Nhược, khóe miệng đè ép xuống: "Thẩm Nịnh Nhược, tôi đã rất cho cô mặt mũi rồi, ngày hôm qua cô hất nước tôi, hôm nay cô lại đẩy tôi, cô cho rằng tôi nhịn thật sự tốt như vậy sao?"
"Sức chịu đựng của một người là có giới hạn."
1
Thẩm Nịnh Nhược tháo kính râm xuống, trong mắt không che giấu chút trào phúng nào: "Tôi bắt anh nhịn tôi? Hai tháng trước lúc mắng tôi sao không tiếp tục nhịn?"
Những gì cô nói là những từ ngữ khó khăn mà Quách Minh An đã thốt ra, kỳ thật không có thương tổn đến cô, nhưng làm tâm tình cô khó chịu là sự thật.
Người đàn ông này nông cạn kiêu ngạo, cho rằng toàn thế giới đều phải vây quanh hắn, cô cố tình chỉ muốn đập nát hắn.
"Tôi đang nói tình hình thực tế, bộ tôi nói không đúng sao?" Quách Minh An hôm nay vẫn là mặc vest, hắn nói còn nới lỏng cà vạt của mình, bộ dạng có chút nóng giận.
Thẩm Nịnh Nhược xốc xốc mí mắt, cười nhạo một tiếng: "Vậy tôi có thể cung kính gọi anh là người đàn ông liệt dương không? Tôi chính là đã sớm nghe nói anh không được, đây cũng là tình hình chân thật, Quách Minh An."
Trước mặt mọi người, Thẩm Nịnh Nhược đem những lời này cất cao giọng không ít, làm du khách chung quanh nghe được rành mạch.
Thế thì hay rồi, nói ra cái này a, vậy mà không