Khâu Dạng nghe vậy, ngẩng đầu, thấp thấp mà cười một tiếng: "Làm sao vậy? Bị chia tay rồi?"
"Sao cô biết?" Giọng Cù Ngôn đột nhiên ngập tràn tức giận, "Tôi liền biết cô có vấn đề."
Khâu Dạng bị cô ấy bôi nhọ như vậy cũng không tức giận: "Tôi cảm thấy chị thật là đáng thương, Cù Ngôn, tôi chân thành khuyên chị đi gặp bác sĩ tâm lý, chị nhìn xem chính mình có bao nhiêu bệnh trạng đi."
Nàng nói xong liền cúp điện thoại.
Nói chuyện?
Không có khả năng.
Giữa nàng và Cù Ngôn không có gì để nói cả.
"Cù Ngôn mới vừa gọi điện thoại tới, bảo em cùng chị ta nói chuyện." Khâu Dạng đi vào trong, mở miệng nói, "Anh trai Đào Tư Nhàn chia tay với chị ta rồi."
Thẩm Nịnh Nhược còn ôm Bình Tử, nhàn nhạt mà đáp lại bốn chữ: "Không ngoài dự kiến."
Đào Tư Nhàn coi thường Cù Ngôn, anh trai cô ta cũng sẽ không nhìn được, lúc trước ở dưới lầu công ty cao điệu tặng hoa có lẽ chính là thỏa mãn mặt mũi công trình cho Cù Ngôn, nhưng Khâu Dạng không ngờ tới lại chia tay nhanh như vậy.
Nhưng nàng thích nghe ngóng.
Khâu Dạng vẫn còn mỏi mệt, nàng đi đến sau sô pha khom lưng xuống, từ phía sau ôm lấy Thẩm Nịnh Nhược, hạ giọng xuống nói: "Em lại đi ngủ thêm một lát, chị gọi cơm ăn trước đi nha."
"Được." Thẩm Nịnh Nhược đau lòng mà kéo tay Khâu Dạng, cô biết trưa Khâu Dạng không ăn cơm, nhưng đồng thời cũng biết Khâu Dạng không có khẩu vị, cô cũng sẽ không đi miễn cưỡng, nhưng hy vọng Khâu Dạng sau khi tỉnh ngủ có thể ăn một chút gì đó.
Khâu Dạng lại cúi đầu, hôn hôn lên trán Thẩm Nịnh Nhược, như là cảm ứng được suy nghĩ của Thẩm Nịnh Nhược, nàng chính mình cười: "Không cần lo lắng cho em, em rất nhanh sẽ có thể ổn thôi."
Thẩm Nịnh Nhược gật gật đầu.
Khâu Dạng trực tiếp ngủ một giấc tới hai giờ đêm, Thẩm Nịnh Nhược đã ở ngủ bên cạnh nàng rồi, nàng ở trong không gian tối tăm, đầu óc hỗn loạn, cuối cùng không biết trôi qua bao lâu, lại mới nặng nề ngủ tiếp.
Báo cáo từ chức lần trước nộp là để dụ người ra ngoài, lúc này đây Khâu Dạng đệ đơn chính là nghiêm túc.
Đoạn Thanh Trúc vẫn cứ có chút kinh ngạc: "Bộ trưởng, cô đây là có ý gì?"
"Giám đốc Đoạn."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Tôi mệt rồi."
Khâu Dạng lộ ra một nụ cười gượng gạo.
Đoạn Thanh Trúc đưa mắt nhìn cửa văn phòng đóng chặt, theo sau ninh mày, chần chờ hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì sao?"
"Không có, chỉ là mệt mỏi quá thôi."
"Muốn nghỉ ngơi."
Từ văn phòng Đoạn Thanh Trúc ra tới, Khâu Dạng trở lại vị trí làm việc ngồi, Tề Dung ở một bên sau khi đã biết nàng lại trình đơn xin từ chức, cả người đều không phải vui vẻ lắm, mày liền vẫn luôn nhăn.
Khâu Dạng an ủi cô ấy: "Không sao đâu, chị Tề, về sau có cơ hội còn có thể gặp lại."
"Không."
"Rất nhiều người trước khi từ chức cũng nói như vậy, nhưng sau lại cuối cùng cũng chưa gặp qua."
Tề Dung nói chính là sự thật.
Khâu Dạng trầm mặc xuống dưới, lại nghe thấy Tề Dung nói: "Không sao, Dạng Dạng, chúc chúng ta đều phất nhanh."
"Được." Khâu Dạng nở một nụ cười tươi.
Đoạn Thanh Trúc lại tại hạ ngọ cầm đơn xin từ chức mới đặt ở trước mặt Văn Nguyên, cô ấy khó được lộ ra biểu tình khó xử: "Văn tổng, cô ấy khăng khăng muốn đi."
Văn Nguyên gục xuống mí mắt: "Ừm, tôi biết rồi."
Không nghĩ tới tiết mục tình thân tương nhận này sẽ bị hủy hoại như vậy.
Cậu ấy nhìn phong thư xin từ chức mới tinh ở trước mắt này, tâm tình trầm vài phần, nhưng cậu đồng thời cũng biết không thể giữ lại Khâu Dạng.
Đặc biệt là bữa cơm ngày hôm qua còn khó xử như vậy.
Văn Nguyên mở ra đơn xin từ chức nhìn nhìn, rồi sau đó gọi giám đốc nhân sự tới, bảo đối phương cùng Khâu Dạng nói về phương diện từ chức.
Khâu Dạng là một bộ trưởng, có rất nhiều nhiệm vụ, có rất nhiều nội dung công việc cần phải bàn giao, bởi vậy ngày nàng từ chức liền định vào thứ sáu tuần sau.
Vừa vặn còn có thời gian một tuần làm việc.
Khâu Dạng không có ý kiến, nàng ở Vạn Danh lâu như vậy, đối với công ty vẫn là có cảm tình, nhưng nàng đối với Văn Nguyên và Khâu Nghiên lại không có.
Khâu Dạng cảm thấy không thoải mái khi làm việc dưới trướng em trai mình.
Hôm nay cũng là thứ sáu, Thẩm Nịnh Nhược lại phải tăng ca, Khâu Dạng vì chúc mừng bản thân từ chức, đã có một khoảng thời gian không gặp Miêu Nghệ nên hẹn cô ấy ra cùng nhau ăn cơm.
Địa điểm liền hẹn ở tiệm cơm nhỏ lúc trước các nàng thường xuyên đi.
Miêu Nghệ gửi tin nhắn trước cho lão bản, vì thế các nàng không cần xếp hàng, trực tiếp đi vào ngồi, thức ăn trên bàn đều dọn ra.
Trong tiệm trước sau như một náo nhiệt.
Miêu Nghệ có chút tiếc hận: "Dạng Dạng, công việc này của cậu thật sự cũng không tệ, hơn nữa cậu còn thăng chức, đãi ngộ chỉ biết càng tốt, haizz, nhưng người mẹ kia của cậu cũng thật sự liền rất cách ứng người, không làm việc ở đó cũng khá tốt."
Khâu Dạng khui cho chính mình một lon Coca, chậm rì rì gật đầu: "Đúng vậy."
"Trong thời gian ngắn không đi làm, mình bận chút chuyện khác."
"Chuyện khác?" Miêu Nghệ hứng thú.
Khâu Dạng cười nói: "Có một cuộc thi nhiếp ảnh đang ở giai đoạn báo danh, còn có một khoảng thời gian liền hết hạn, mình muốn thử xem."
"Được đó! Ủng hộ cậu!"
"Mình vẫn rất hâm mộ cậu, Dạng Dạng, cậu có sở thích của riêng mình, mình không có, có đôi khi cảm thấy nhân sinh yêu cầu sở thích chống đỡ, có thể trở thành bạn đồng hành suốt đêm dài."
Miêu Nghệ nói nhíu mày: "Nhưng mình không có sở thích gì, mình chỉ về nhà xem phim, không biết chụp ảnh không biết vẽ tranh cũng không thích vận động."
Khâu Dạng dùng dụng cụ mở chai khui cho cô ấy một lon Coca: "Vậy uống nhiều Coca, Coca cũng có thể làm người vui vẻ."
Bản thân Khâu Dạng không thích uống đồ uống có ga, nhưng đêm nay cũng uống một lon.
Nàng cảm thấy Miêu Nghệ nói rất đúng.
Nhiếp ảnh là việc duy nhất nàng kiên trì suốt mấy năm qua như vậy, nàng ở trên đó trút xuống rất nhiều tinh lực, đồng thời nhiếp ảnh cũng mang cho nàng rất nhiều.
Hiện tại nàng muốn cho càng nhiều người thấy tác phẩm của nàng.
Thẩm Nịnh Nhược tan tầm trở về đã là 10 giờ tối, cô có chút mỏi mệt, nhưng thời điểm nhìn thấy Khâu Dạng, lại nâng cao tinh thần.
Cô muốn cho bản thân thoạt nhìn có tinh thần một ít, không cho Khâu Dạng lo lắng, bởi vì Khâu Dạng gần đây đã gặp rất nhiều chuyện.
Trước có Cù Ngôn, sau có Khâu Nghiên.
Không một ai làm Khâu Dạng hài lòng.
Nhưng cô đã quên Khâu Dạng rất hiểu cô, mặc dù cô giả vờ giỏi đến đâu, nhưng từ biểu tình rất nhỏ cũng có thể nhìn ra trạng thái của cô.
"Cuối tuần này chị nghỉ ngơi cho tốt đi." Khâu Dạng bóp vai cho Thẩm Nịnh Nhược, "Ngày hôm qua chị bồi em một ngày, công tác báo ứng hôm nay liền tới rồi nhỉ?"
Cái gọi là "Công tác báo ứng" cũng chính là tăng ca.
Thẩm Nịnh Nhược cả người thả lỏng, cô híp mắt, cười nói: "Buổi sáng ngày mai còn phải đến công ty mở họp nữa."
Khâu Dạng mày giương lên: "Vậy khi chị đi ra ngoài nhưng đừng có đánh thức em."
Thẩm Nịnh Nhược hừ nhẹ: "Con người em hiện tại sao lại như vậy?"
"Vậy chị không thích em sao?" Khâu Dạng bỗng chốc cúi đầu, ở trên tai Thẩm Nịnh Nhược hôn một cái.
Gần đây bận việc khác, nàng đều không có cùng Thẩm Nịnh Nhược đàng hoàng yêu