Trong thang máy Thẩm Nịnh Nhược nhắm hai mắt nghỉ ngơi, Khâu Dạng không so đo với cô, hiện tại chính mình đều đi đến trước mặt cô, còn chưa có nhận ra chính mình.
Đây không được phạt sao?
Thẩm Nịnh Nhược thấy mặt Khâu Dạng nghe thấy giọng Khâu Dạng đều là kinh ngạc, cô cũng mặc kệ Tần Duật ở một bên thêm dầu vào lửa, vội vàng đi đến trước vài bước, lộ ra biểu cảm vui sướng: "Tiểu Dương, em tới đón chị tan tầm sao?"
Cô lại nhìn bạch cát cánh trong tay Khâu Dạng: "Còn mua hoa à."
Tần Duật ở một bên thấp điệu đi ngang qua: "Chậc chậc chậc, có người a, bạn gái ở trước mặt lại không nhận ra ~"
2
Liền nhận được một cái trừng của Thẩm Nịnh Nhược.
"Tần tổng." Khâu Dạng đưa bó hoa về phía trước, đặt vào trong ngực Thẩm Nịnh Nhược, cùng Tần Duật chào hỏi.
Tần Duật gật đầu ý bảo: "Khâu......"
"Khâu tiểu thư."
Anh không nói "Bộ trưởng Khâu" ra khỏi miệng, bởi vì anh biết Khâu Dạng vừa từ chức hôm thứ sáu, hơn nữa chuyện Khâu Dạng và Văn Nguyên là người một nhà, hiện tại kêu người ta là bộ trưởng, sẽ không làm người vui vẻ.
Thẩm Nịnh Nhược một tay ôm hoa một tay dắt Khâu Dạng, hướng về phía Tần Duật nâng nâng cằm: "Tần tổng, ngại quá đi, chúng ta này có đối tượng đó, liền đi cuối tuần trước."
Tần Duật: "......"
Tốt, bị đả thương rồi.
1
Văn Nguyên là đại thẳng nam, Tần Duật biết không có hy vọng, chỉ có thể cùng Văn Nguyên có được tình huynh đệ, nhưng anh là người cởi mở, cũng sẽ không cưỡng cầu.
Anh vốn dĩ chính là một người theo chủ nghĩa không kết hôn.
Hiện tại nhìn Thẩm Nịnh Nhược có thể có được hạnh phúc và vui vẻ của riêng mình, anh thật sự tận đáy lòng mừng cho Thẩm Nịnh Nhược, bởi vì anh biết Thẩm Nịnh Nhược cũng ăn qua rất nhiều khổ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cũng coi như là khổ tận cam lai.
Thẩm Nịnh Nhược nắm tay Khâu Dạng tới ghế lái, cô đem hoa buông xuống trước, mới lại ân cần mà mở cửa ghế phụ ra, để Khâu Dạng ngồi vào trước. Lúc này bản thân mới ngồi vào ghế lái.
Khâu Dạng muốn thắt đai an toàn cho mình, mày Thẩm Nịnh Nhược nhăn lại: "Để chị thắt cho em."
Cô nghiêng người cho đến khi đai an toàn bung ra và phát ra âm thanh giòn giã.
Khoảng cách hai người gần đến có thể nghe thấy hô hấp lẫn nhau, Thẩm Nịnh Nhược không sốt ruột ngồi thẳng thân thể của mình, cô làm như hồi tưởng một phen, mới rũ lông mi nói: "Dạo gần đây đều rất bạn a."
"Ừm." Khâu Dạng lên tiếng.
Thẩm Nịnh Nhược nghiêng người về trước một chút, hôn lên môi Khâu Dạng, chính mình lại cười: "Chị đã kết thúc tăng ca, thời gian tiếp theo đều tùy em chi phối."
Khâu Dạng nâng tay lên xoa xoa mặt Thẩm Nịnh Nhược, giả vờ hung ác: "Chị về chịu phạt trước đi."
"Phạt chị như thế nào?"
"...... Còn chưa biết, em trên đường sẽ ngẫm lại."
"Được."
Khâu Dạng ở trên đường thật đúng là liền nghĩ ra tới, hơn nữa nói được thì làm được, nàng trở về trước cùng Thẩm Nịnh Nhược tắm rửa một cái, lúc này mới mang theo Thẩm Nịnh Nhược tới phòng ngủ.
Không có món đồ chơi mới cũng không phải địa điểm mới, là tư thế mới, có chút thử thách thể lực của Thẩm Nịnh Nhược.
1
Chờ một hồi vui sướng xong, Thẩm Nịnh Nhược trên người nổi lên một tầng mồ hôi mỏng, thể lực cô bị kiệt sức đến không được, đang ở trên giường nằm thở hổn hển khôi phục.
Khâu Dạng mang dép lê đến phòng khách rót nước cho cô.
"Đã lâu không rèn luyện." Thẩm Nịnh Nhược chống thân thể uống lên uống nửa ly nước cảm khái một câu.
Khâu Dạng đem cái ly đặt ở trên một bên ngăn tủ: "Vậy chị muốn đi bơi lội không?"
Thẩm Nịnh Nhược lại nằm ở trên giường, cô liếc mắt nhìn Khâu Dạng một cái, lắc lắc đầu: "Tạm thời không muốn đi."
Khâu Dạng cũng nằm bên cạnh cô: "Vậy thì ở nhà như vậy cũng khá tốt."
Nhưng Khâu Dạng vừa nói xong, liền nhận được tin nhắn từ Nhạc Ngu.
Nhạc Ngu vô cùng tức giận: 【 Mẹ kiếp! Tiểu Khâu Dạng! 】
Nhạc Ngu: 【 Họ Cổ kia, con mẹ nó thích đàn ông! 】
Nhạc Ngu: 【 Chị vừa mới gặp cô ta ở trong cửa hàng, à không, là thấy cô ta, chết tiệt, còn cùng một người đàn ông trước mặt mọi người ôm ôm ấp ấp, vô cùng thân mật. 】
Khâu Dạng nhảy hạ mí mắt: 【 Sao lại tra như vậy. 】
Cùng Đào Tư Nhàn không sai biệt lắm.
Nhạc Ngu đã gửi 1 tấm ảnh tới: 【 Xem đi, chị còn chụp chính mặt của người đàn ông kia, man cao man soái thoạt nhìn cũng có tiền. 】
Khâu Dạng lại nhìn chằm chằm bức ảnh này mà ngẩn người.
Người đàn ông này không phải người khác, chính là Quách Minh An.
Sap thế giới lại nhỏ như vậy chứ.
Khâu Dạng lập tức đưa điện thoại cho Thẩm Nịnh Nhược xem, Thẩm Nịnh Nhược xem xong cũng có chút vô ngữ.
Nếu cô gái này là người khác Thẩm Nịnh Nhược sẽ cảm thấy cô ta đáng thương, nhưng nếu là Tiểu Cổ, cô cảm thấy "Rắn chuột một ổ" này dùng ở trên người bọn họ chính là thích hợp.
Khâu Dạng nhìn Thẩm Nịnh Nhược: "Muốn nói cho Nhạc Ngu học tỷ không? Đây là Quách Minh An."
"Nói đi."
Khâu Dạng cúi đầu, đầu ngón tay gõ gõ màn hình, nói ra thân phận Quách Minh An.
Nhạc Ngu: 【 WTF! Không phải chứ! Sao lại trùng hợp như vậy! 】
Nhạc Ngu: 【 Đổi nữ không đổi nam, tên đàn ông rác rưởi thật đủ ghê tởm. 】
Cùng Nhạc Ngu hàn huyên trong chốc lát, Thẩm Nịnh Nhược cũng gần như khôi phục tinh thần, hai người thay quần áo, liền đi đến chỗ hẹn với Nhạc Ngu.
Nhạc Ngu tổ chức tiệc rượu tại quán bar, ngoại trừ Khâu Dạng và Thẩm Nịnh Nhược, cô ấy còn mời bạn gái của cô gái ôm Tiểu Cổ lúc ấy tới.
Không, đã là bạn gái cũ.
Khâu Dạng và Thẩm Nịnh Nhược đều có chút ấn tượng với cô gái này, vóc dáng không cao, người có chút gầy, không có cảm giác làm người liếc mắt một cái nhìn qua thật kinh diễm, nhưng lại nhìn lần thứ hai, lại sẽ cảm thấy cô ấy có một loại xinh đẹp dịu dàng.
Cùng khí chất Nhạc Ngu hoàn toàn không giống.
"Chị hiện tại trong lòng liền có hơi bế tắc." Nhạc Ngu ngửa đầu rót cho chính mình nửa ly rượu, lúc sau buông xuống còn lại nói, "Mắt nhìn của chị sao lại kém thành ra như vậy."
"Lúc trước chị còn an ủi em nói tình huống như vậy không nên trách trên người mình, sao hiện tại lại nói chính mình như vậy." Khâu Dạng cầm lấy một cây tăm cắm một miếng dưa hấu.
Thẩm Nịnh Nhược không định uống rượu, cô phải lái xe, nghe vậy mày dương một chút: "Không sao, Nhạc Ngu, Quách Minh An này......"
"Cũng tiêu sái không được bao lâu đâu."
Khâu Dạng liếc mắt nhìn Thẩm Nịnh Nhược, có chút nghi hoặc, nhưng không hỏi ra.
Một cô gái khác tên gọi Trịnh Nhiên, cô ấy an tĩnh rất nhiều, ở một bên nghe ba người các nàng nói chuyện phiếm, không như thế nào nói chuyện.
Quán bar này kinh doanh không tồi, dưới sân khấu có ca sĩ hát dân ca, từng câu từng câu lọt vào tai mọi người có mặt ở đây.
Trong không khí hỗn hợp mùi rượu nhàn nhạt, nghe lên ngược lại cũng sẽ không làm người cảm thấy khó chịu, mà có một ít say mê.
Nhạc Ngu có hứng thú: "Vì sao a?"
Thẩm Nịnh Nhược cười cười: "Tôi cũng không biết, có thể là trực giác đi."
Khâu Dạng