Khâu Dạng không nghĩ tới Thẩm Nịnh Nhược sẽ có ý nghĩ như vậy, điều này khiến nangf có chút kinh ngạc, đồng thời cũng bàng hoàng nhận ra khuyết điểm của mình.
Cẩn thận ngẫm lại, tối hôm qua sau khi Thẩm Nịnh Nhược nghe nàng nói như vậy, liền biểu hiện rất rõ ràng, nhưng nàng cho rằng Thẩm Nịnh Nhược chỉ là mệt mỏi nên cô có hơi khác so với bình thường một chút, nàng cũng hoàn toàn không có nghĩ nhiều.
Nụ hôn này của Thẩm Nịnh Nhược rất nghiêm túc, cũng có chút bá đạo, cô ôm chặt lấy eo Khâu Dạng, đầu lưỡi giống như là đang bơi lội trong miệng Khâu Dạng.
Bây giờ trong bãi đỗ xe cũng không phải không có những người khác đi qua, thậm chí có người còn nhìn thấy cảnh tượng này, nhưng không ai trong số họ quá chú ý tới.
Mọi người đều là người trưởng thành rồi, hôn nhau nồng nhiệt ở bãi đỗ xe này có là gì!
Cánh tay Khâu Dạng đã vòng qua cổ Thẩm Nịnh Nhược, nhưng vì đầu vẫn luôn ngửa lên, nhiều ít đều có chút không thoải mái, đẳng cấp không nhiều lắm nàng liền khẽ hừ một tiếng, Thẩm Nịnh Nhược lúc này mới buông nàng ra.
Ánh sáng tối đến không được, bầu không khí lại bởi vì một nụ hôn đun nóng không ít.
Thẩm Nịnh Nhược liếm cánh môi dưới, liền nhàn nhạt nhìn mặt Khâu Dạng, thấp giọng nói: "Chị có hơi ấu trĩ phải không?"
"Nghĩ cái gì vậy." Khâu Dạng xoay hạ cổ mình, Thẩm Nịnh Nhược chú ý tới điểm này, lập tức bắt tay đặt ở sau đầu nàng, nhẹ nhàng xoa xoa.
Cũng không đợi Khâu Dạng lại mở miệng, Thẩm Nịnh Nhược liền trước một bước nói: "Đến ghế phụ ngồi trước đi, cổ em không thoải mái."
Khâu Dạng mở miệng: "Được."
Nàng cười hạ: "Không nghiêm trọng như vậy."
Thẩm Nịnh Nhược lắc đầu, đặt Khâu Dạng xuống, chờ Khâu Dạng ngồi ở trên ghế phụ, cô bảo Khâu Dạng hơi hơi cúi đầu, bản thân lại xoa cổ cho nàng.
"Ấu trĩ là có thể, không ai không cho phép, cho dù là ấu trĩ thì có làm sao đâu?" Khâu Dạng ở thời điểm này nói, "Huống chi việc này cùng ấu trĩ đều không có quan hệ, Nhược Nhược, vấn đề đều ở chỗ em, nói làm chị hiểu lầm và nghĩ nhiều."
Khâu Dạng nói tới đây liền đem tay Thẩm Nịnh Nhược kéo lại đây, cũng chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn đôi mắt Thẩm Nịnh Nhược: "Từ sau khi em và chị ở bên nhau, liền không nghĩ tới chuyện không ở bên cạnh chị."
Thẩm Nịnh Nhược nhẹ nhàng mà đáp lại một âm tiết: "Ừm."
Khâu Dạng lại mím môi dưới: "Chị còn đang lo lắng sao? Nghe cảm xúc chị không cao lắm."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Không phải." Thẩm Nịnh Nhược hơi hơi cong eo, cùng Khâu Dạng vẫn duy trì nhìn thẳng, để tránh cổ Khâu Dạng lại đau, "Chị chỉ là hồi ức chị ngày này, cảm thấy rất......"
Nàng suy nghĩ một từ hình dung: "Gian nan."
Trong bãi đỗ xe có xe hơi khác đã một chiếc lại một chiếc mà lái ra bên ngoài, Thẩm Nịnh Nhược không có ý tưởng lập tức liền rời đi, cô nói xong cái từ này ôm mặt Khâu Dạng, chính mình cười cười: "Cùng với cảm thấy chính mình như là người cộc lốc."
"Vậy em là cái gì?" Khâu Dạng chọn hạ mi.
Thẩm Nịnh Nhược trầm ngâm hai giây, cho cái đáp án: "Cũng là cộc lốc."
"Hai người phải khờ cùng nhau, mới là xứng đôi."
"Chị nói rất đúng." Khâu Dạng trong mắt đầy ý cười, "Vậy vị cộc lốc trước mặt em đây có muốn cùng em ăn tối không?"
"Được."
Thẩm Nịnh Nhược nói xong cô tiến tới hôn lên miệng Khâu Dạng lần nữa, lúc này mới thắt đai an toàn cho Khâu Dạng, đóng cửa xe lại.
Nhà hàng Tây bầu không khí rất tốt, Thẩm Nịnh Nhược đặt vẫn là vị trí đẹp, cạnh cửa sổ còn an tĩnh, chờ đến cơm nước xong đã sắp tới 8 giờ rưỡi, trong lúc Khâu Dạng lại nói với Thẩm Nịnh Nhược không ít, bên trong nhắc tới không ít về tưởng tượng "Tương lai".
Đặc biệt là hiện tại các nàng đã có được vốn mặc sức tưởng tượng.
Nếu nói thời điểm vừa mới bắt đầu ở bên nhau, Khâu Dạng còn sẽ có chút hoảng hốt và dao động, nhưng hiện tại nàng vô cùng kiên định, nàng vẫn sẽ luôn cùng Thẩm Nịnh Nhược.
Lúc sau về đến nhà, hai người ôm thật lâu, những bất an Thẩm Nịnh Nhược trải qua như vậy mấy giờ đều bị vuốt phẳng, hơn nữa vô cùng triệt để lắng xuống, không có dấu hiệu tái phát.
Nếu có thể vẫn luôn ôm nhau như vậy thì không còn gì tốt hơn.
Buổi sáng ngày hôm sau Thẩm Nịnh Nhược còn thức dậy sớm hơn ngày thường, cô rửa mặt xong liền đến cửa hàng ở cửa chung cư mua bữa sáng là cháo và đồ ăn Khâu Dạng thích trở về, mới vừa về nhà liền thấy Khâu Dạng tỉnh giấc từ phòng ngủ ra tới.
"Hôm nay em không cần phỏng vấn, sao lại dậy sớm thế?" Thẩm Nịnh Nhược đi qua ôm lấy eo nàng.
Khâu Dạng đem đầu gối lên vai cô, giọng nói vẫn mềm mại như vừa mới ngủ dậy: "Đói tỉnh, tối hôm qua đồ Tây không no lắm."
"Vậy sau này không đi nữa." Thẩm Nịnh Nhược bật cười, "Mau đi rửa mặt, chị mua xong bữa sáng rồi."
"Vâng."
Ánh mặt trời đã xuyên thấu qua cửa sổ nhảy tiến vào, buổi tối Bình Tử nằm ngủ ở trên giá leo, nó là một con Gold Gradient, nhan sắc vốn dĩ liền có chứa một chút vàng, hiện tại bị ánh mặt trời chiếu như vậy, càng thêm rõ ràng.
Khâu Dạng từ phòng tắm ra tới, Thẩm Nịnh Nhược đã dọn xong bữa sáng mới mua: "Hôm nay có sắp xếp gì không?"
"Không có."
"Công ty phỏng vấn đầu tiên buổi chiều hôm qua đã gửi bưu kiện cho em, bảo em thứ hai tuần sau đến nhập chức."
"Thế chính là còn có thể nghỉ ngơi bốn ngày nữa, tính luôn cả hôm nay." Thẩm Nịnh Nhược ngồi xuống đối diện Khâu Dạng.
Khâu Dạng gật đầu: "Đúng vậy."
Nàng cầm lấy cái muỗng, khuấy khuấy chè hạt sen bách hợp trước mắt: "Hôm nay em đưa chị đi làm nha."
"Được a." Thẩm Nịnh Nhược không có từ chối.
Sau khi Khâu Dạng đưa cô đến công ty, không có vội vàng rời đi, đầu tiên là ở trong xe ngồi vài phút, mới quải tay lái chuẩn bị đến Vạn Danh một chuyến.
Nàng muốn mua cho Cốc Lam ly trà sữa, cũng muốn đưa một phần chocolate cho Tề Dung, coi như là chúc mừng chính mình tìm được công việc mới.
Nhưng người còn chưa tới Vạn Danh, có một hồi điện thoại gọi lại đây, lại là một dãy số không có lưu trong danh bạ.
Nhưng không tính có bao nhiêu xa lạ, Khâu Dạng biết đây là ai.
Là Quách Minh An.
Nàng không nghĩ tới Quách Minh An sẽ gọi cho chính mình, khoảng cách lúc trước đưa chuyện của hắn ra ngoài ánh sáng đã bại lộ qua mười ngày, mười ngày này hắn ngoại trừ gọi điện cho Thẩm Ninh Nhược một lần, hắn không hề gọi điện cho nàng, không có một chút động tĩnh nào.
Nàng đem xe ngừng ở ven đường, nghĩ nghĩ móc ra bút ghi âm đặt ở trong túi, rồi sau đó mới ấn nghe máy.
Nàng có chút tò mò chó rơi xuống nước như vậy có cái gì đáng nói.
"Khâu Dạng, các người vừa lòng chưa?" Giọng Quách Minh An mang theo một tia men say, nghe được làm Khâu Dạng sửng sốt.
Hiện tại vẫn là buổi sáng, nàng không biết Quách Minh An đây là men say chưa qua đi hay là sớm như vậy liền uống rượu.
Nàng