Văn Nguyên ở dưới lầu chờ mình, Khâu Dạng có chút ngạc nhiên, nàng cho rằng Văn Nguyên là cùng công ty hợp tác đi nói làm ăn.
"Được a." Văn Nguyên gật đầu, mỗi lần một chút ý muốn từ chối cũng không có.
Khâu Dạng mím môi dưới, có chút mất tự nhiên mà giải thích một phen: "Bởi vì lần trước em mời chị ăn đồ ngọt."
"Ừm."
"Em biết."
"Chị không muốn nợ người khác."
Thái độ Văn Nguyên vô cùng hiểu, đôi mắt vẫn là phát sáng, khi cậu nói những lời này còn đang cười.
Khâu Dạng gật gật đầu, nàng vừa mới chú ý tới Văn Nguyên khi cười có một cái lúm đồng tiền rất đáng yêu, tuy không sâu lắm nhưng vẫn có thể nhìn thấy được.
Nàng không nói gì nữa, đi về phía trước trước.
Văn Nguyên thanh hạ giọng nói, đi bên cạnh nàng: "Là tới thăm đồng sự sao?"
"Đúng vậy."
"Cốc Lam và Tề Dung sao?"
Khâu Dạng nhìn cậu: "Sao em biết?"
"Em biết chị ở công ty theo chân hai người bọn họ quan hệ tốt nhất." Văn Nguyên xoa gáy chính mình, bị chất vấn lên có chút mất tự nhiên.
Khâu Dạng nhìn dáng vẻ này của cậu, vẻ mặt dịu đi một chút: "Ừm, là hai người bọn họ, vì chúc mừng chị tìm được công việc mới."
Thời điểm nói lời này hai người đã muốn tới cửa tiệm bánh ngọt, Văn Nguyên hơi nghiêng về phía trước, mở cửa.
Khâu Dạng đi vào trước, cậu theo ở phía sau.
"Em ngồi xuống trước đi." Khâu Dạng nói.
Văn Nguyên: "Vâng."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khâu Dạng tới quầy gọi món, trực tiếp gọi một phần kinh điển và một phần best seller, liền xoay người đi tới chỗ Văn Nguyên chọn ngồi.
Là chỗ lần trước bọn họ ngồi.
Chờ Khâu Dạng ngồi xuống, Văn Nguyên liền tò mò hỏi: "Chị, vậy chị nhập chức vào thứ hai tuần sau sao?"
"Ừm, phải." Nàng nghĩ nghĩ vẫn là nói nhiều chút, "Công ty kia đãi ngộ cũng không tệ lắm, tiền lương trả cho chị rất cao, nhưng không có quy mô lớn như Vạn Danh, thời gian tan tầm là 6 giờ."
"Vâng, thế rất tốt." Văn Nguyên thư khẩu khí, dường như trong lòng có một cục đá rơi xuống.
Khâu Dạng lại gật đầu, không nói cái gì nữa.
Không khí như vậy trầm mặc đi xuống.
Tiệm bánh ngọt hiện tại kinh doanh cũng không tệ lắm, cũng có một ít thiếu niên thiếu nữ trông thanh xuân xinh đẹp check-in tại cửa hàng nổi tiếng trên mạng, họ đang chụp ảnh tự sướng và nói cười, hai bên bầu không khí đối lập tiên minh.
Khâu Dạng lướt di dộng của mình, gửi tin nhắn cho Thẩm Nịnh Nhược trước nói mình đang ở cùng Văn Nguyên, liền nghe thấy Văn Nguyên đánh vỡ sự yên tĩnh này.
"Vậy......"
"Báo danh cuộc thi nhiếp ảnh chưa?"
Văn Nguyên cực lực tìm chủ đề.
Khâu Dạng bị bộ dạng nỗ lực thật cẩn thận này của cậu chọc cho đến khóe miệng cong lên tới một chút, nàng ho nhẹ, trả lời: "Thứ hai liền báo danh."
Văn Nguyên vừa mừng vừa sợ: "Vậy sao! Vậy rất tốt!"
"Mấy ngày nay em có tìm hiểu qua, ngày 25 báo danh là cuộc thi nhiếp ảnh của Vân Thành với chủ đề 《góc》, được tài trợ bởi Du lịch Văn hóa Vân Thành, đến lúc đó tác phẩm đoạt giải sẽ được trưng bày thời gian dài."
"Chị, tuy rằng em còn chưa thấy nội dung chị chụp, nhưng em nghĩ chị nhất định sẽ đoạt giải."
Khâu Dạng đỉnh mày vừa nhấc, không khỏi hỏi: "Vì sao?"
"Trực giác." Văn Nguyên má lúm đồng tiền lại lộ ở trên mặt.
Khâu Dạng do dự hai giây, thử thăm dò hỏi: "Vậy em muốn xem không?"
"Bây giờ sao?"
"Ừm."
"Muốn."
Khâu Dạng lấy ra những bức ảnh lưu trong điện thoại, sau đó đặt điện thoại lên bàn và đẩy nó về phía trước đến trước mặt Văn Nguyên.
Văn Nguyên hiển nhiên có chút khẩn trương, cậu còn không kịp xem, người phục vụ lúc này bưng hai phần đồ ngọt lên, đặt ở trên bàn.
Văn Nguyên dịch điện thoại sang bên cạnh một chút, Khâu Dạng nhìn động tác của cậu, quan tâm hỏi: "Ánh sáng có tối không? Thấy không rõ có thể chỉnh độ sáng cao một chút."
"Sẽ không." Hai tay Văn Nguyên chống ở trên đùi, cậu ngưng thần hô hấp cũng phóng nhẹ, thoạt nhìn tác phẩm của Khâu Dạng chụp.
Cậu xem rất cẩn thận, một chút cũng không hàm hồ.
Khâu Dạng không quản cậu, chính mình cầm lấy cái muỗng, cho một miếng bánh ngọt vào trong miệng.
Mới vừa nuốt xuống miếng thứ ba, Văn Nguyên mới ngẩng đầu lên, Khâu Dạng vốn dĩ cho rằng cậu muốn phát biểu cái gì đó, không nghĩ tới trước hết thấy chính là hốc mắt cậu đỏ lên.
Khâu Dạng sửng sốt: "Văn tổng, em...... em làm sao vậy?"
"Không biết." Văn Nguyên chớp mắt, chóp mũi cậu cũng có chút chua xót, "Em xem bức ảnh này cảm thấy rất bi thương."
...... Thật đúng là cảm tính.
Khâu Dạng mở miệng, còn nói cái gì cũng chưa nói, lại nghe thấy nghe vốn có chút giọng mũi vang lên: "Chị, bức ảnh này nếu không thể đoạt giải hoặc không thể triển lãm, em liền ở chỗ phồn hoa nhất trung tâm thành phố mua cho chị một cửa hàng, cho chị làm một triển lãm tranh."
Khâu Dạng: "......"
Khâu Dạng cự tuyệt ba lần liền: "Đừng, bình tĩnh, chị không cần."
Cửa hàng ở trung tâm thành phố Vân Thành giá cả cao đến thái quá, lời Văn Nguyên không thể nói không cho nàng khiếp sợ.
Tiền tiết kiệm của nàng đều chỉ đủ để trả tiền đặt cọc cho một ngôi nhà nhỏ thôi!
Giàu nghèo chênh lệch lần này liền thể hiện ra, Khâu Dạng ngẩng đầu, có chút không biết nói cái gì.
Nhưng nàng không chán ghét Văn Nguyên nói như vậy, kỳ thật có vẻ cậu rất đáng yêu.
Trong số những người thân mà Khâu Dạng từng gặp qua, chỉ có Văn Nguyên làm nàng cảm nhận được tình thân ấm áp, vừa mới nói câu "có tiền" này là bởi vì Văn Nguyên muốn che chở nàng.
Khâu Dạng có thể hiểu.
Văn Nguyên lại không thể hiểu: "Chị, tuy rằng em chỉ nhìn một tấm ảnh của chị chụp, nhưng em cảm thấy chị chụp rất đẹp, mặt khác cũng khẳng định thực không tồi......"
Khâu Dạng cắt ngang cậu nói: "Được được được, chị biết rồi."
Nàng bất đắc dĩ: "Nhiếp ảnh với chị mà nói, chỉ là sở thích, chị không có ý định đem nó phát triển trở thành nghề nghiệp chính, em ngẫm lại xem, nếu chị mở triển lãm, vậy công việc chị phải làm sao bây giờ? Chị có thể bận đến lại đây sao? Không thể, có phải hay không? Vậy đương nhiên liền không có cần thiết."
Nàng đổi chủ đề: "Em mau ăn chút gì đi."
Văn Nguyên đem điện thoại trả cho nàng, chính mình cầm lấy cái muỗng, cậu nhìn đồ ngọt trước mắt, có chút bất ngờ: "Sao chị biết em thích ăn món này?"
Khâu Dạng biểu tình nhàn nhạt: "Lần trước nhìn thấy, em chỉ ăn món này."
Văn Nguyên lộ ra có chút vẻ mặt thẹn thùng: "Vậy sao......"
Má lúm đồng tiền cậu lại một lần xuất hiện ở trên mặt: "Cảm ơn chị."
"...... Đừng khách sáo."
Không thể không nói thời gian ở cùng Văn Nguyên như vậy, Khâu Dạng tâm tình tốt không ít, nhưng là hiện tại là thời gian làm việc, Khâu Dạng cảm thấy kéo sếp Văn Nguyên này vẫn là có chút không được tự nhiên, không bao lâu nàng liền hô ngừng: "Chị còn có chút việc."
"Được, em biết rồi." Văn Nguyên nói là nói như vậy, nhưng biểu tình vẫn là có thể nhìn ra mất mát một chút.
Khâu Dạng thở dài, đem mã QR WeChat của chính mình ra tới: "Muốn quét không?"
Văn Nguyên một chút liền vui vẻ rất nhiều.
Lúc gọi món cũng đã tính tiền, hiện tại trực tiếp rời đi là được, Văn Nguyên lại một lần nữa