Hãy Đẩy Thuyền Tôi Với Tổng Giám Đi - Nhất Chỉ Hoa Giáp Tử

Chương 167


trước sau


Công ty mới của Khâu Dạng tốt hơn ở một điểm vẫn là cùng tuyến đường đi làm với Thẩm Nịnh Nhược, bởi vậy hai người có thể đi làm mà không cần phải đi đường vòng.

Sau khi nghỉ ngơi hơn nửa tháng lại muốn mở ra công việc mới, buổi sáng lúc tỉnh lại Khâu Dạng còn có chút phát ngơ, nhưng rất mau liền điều chỉnh đến công ty mới đưa tin.

Trước khi xuống xe, Thẩm Nịnh Nhược có chút lo lắng: "Vết xe đổ của Cù Ngôn, em không cần đối tốt với bất kỳ kẻ nào như vậy."

"Em biết rồi." Khâu Dạng cong cong khóe môi, thò lại gần hôn lên mặt cô, "Đi đây, sẽ gửi tin nhắn cho chị."

Bây giờ đúng là giờ cao điểm đi làm, đoạn đường có chút ùn tắc, nếu Thẩm Nịnh Nhược lại ở đây cùng Khâu Dạng, khả năng sẽ đến trễ.

"Được."

"Vậy buổi tối gặp."

Khâu Dạng gật đầu: "Ừm ừm, em về nhà trước."

Thẩm Nịnh Nhược lại còn có chút không yên tâm, một bộ muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng chỉ là dặn dò nói: "Nhất định phải gửi tin nhắn cho chị đó."

"Em sẽ."

"Em xuống xe nhá."

Chờ bóng dáng Khâu Dạng biến mất trong phạm vi tầm nhìn, Thẩm Nịnh Nhược mới thu hồi ánh mắt, lái xe tới tầng hầm bãi đỗ xe công ty Kỳ Diệu.

Lúc sau họp buổi sáng xong, Thẩm Nịnh Nhược đi một chuyến đến văn phòng Tần Duật, Tần Duật nhìn thấy cô còn có chút bất ngờ: "Làm sao vậy? Nhược Nhược."

"Anh."

"Chú Tần biết bố em những năm gần đây vẫn luôn làm từ thiện không?"

Tần Duật tự hỏi một phen: "Anh cũng không biết ông ấy có biết hay không, chuyện của trưởng bối bọn họ, anh rất ít hỏi, nhưng chú Thẩm thế mà vẫn luôn đều làm từ thiện sao?"

"Ừm." Thẩm Nịnh Nhược ngồi xuống ghế sofa, "Ông ấy mấy năm nay còn thường xuyên đi nghĩa trang thăm mẹ em."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tần Duật thở dài: "Tình cảm chú Thẩm đối với dì Liễu vẫn là rất chân thành, chỉ là hai người chọn sai cách......"

Thẩm Nịnh Nhược mím môi không nói cái gì nữa, cô tưởng tượng đến Thẩm Nguyên Khải những năm gần đây lặng lẽ làm những việc này, vẫn là sẽ vì này mà cảm thấy khổ sở không thôi.

Đặc biệt là Thẩm Nguyên Khải hiện tại không còn bao nhiêu thời gian.

"Đúng rồi, tối hôm qua em và Tiểu Nguyên cùng nhau ăn cơm." Thẩm Nịnh Nhược lảng tránh chủ đề này, "Cậu ấy thật sự cũng không tệ."

Tần Duật nhướng mày: "Đương nhiên."

"Cậu ấy chính là người anh thích mà."

Nói tới đây lại thở dài: "Nhưng cậu ấy không thích anh anh cũng không có cách, gần đây anh cũng không thế nào gửi tin nhắn cho cậu ấy, sau khi biết cậu ấy thích con gái, anh liền cảm thấy anh nên tự giác duy trì khoảng cách, ít nhất chờ đến khi anh không thích cậu ấy nữa mới thôi."

"Nhưng đây thật ra anh cảm thấy anh cũng không phải không có đem người khác bẻ cong, anh tốt xấu gì lớn lên cũng còn có dáng người có gia sản cũng còn có thể đi, nhưng đem người thẳng bẻ cong này ở chỗ anh, anh không quá được."

Thẩm Nịnh Nhược: "......"

Thẩm Nịnh Nhược đỡ trán: "Anh, anh không cần quá tự tin."

Tần Duật "hừ" một chút: "Anh vốn có tự tin, không phải sao? Lại không phải dưa vẹo táo nứt gì."

Thẩm Nịnh Nhược lười cùng anh tranh luận, liền phải đứng lên trở về văn phòng, Tần Duật lại giơ tay ý bảo cô ngồi xuống: "Từ từ hẳn đi, hoảng cái gì."

"Thế Tiểu Khâu hôm nay liền đến công ty mới làm? Công ty em ấy anh có biết, anh cùng sếp tổng ở đó còn rất thân, muốn anh lên tiếng kêu gọi hay không."

"Không cần."

"Tiểu Dương của em vẫn luôn rất ưu tú, nào cần đi cửa sau chứ."

Thẩm Nịnh Nhược một ngụm từ chối, cô còn khẽ hừ một tiếng: "Anh đó, cũng không nên thêm phiền."

Tần Duật đập cái bàn: "Con mẹ nó, em phắn nhanh cho anh, có lòng tốt nói với em cái này, em cư nhiên còn nói anh thêm phiền, anh đây kêu thêm phiền sao?"

"Ha ha ha." Thẩm Nịnh Nhược cười hai tiếng, "Lát tới nhà em ăn cơm."

Tần Duật phẩy tay: "Biết rồi, em đi nhanh đi, tức chết đi được."

Khâu Dạng thời điểm giữa trưa đã gửi tin nhắn cho Thẩm Nịnh Nhược, nói với cô bản thân đang ăn cơm cùng đồng sự.

Tầng cao nhất của tòa nhà văn phòng này có một nhà ăn công cộng, nhân viên công ty bên này đều là dùng cơm ở chỗ này, nàng cũng đi theo cùng, còn làm thẻ, kỳ thật rất tiện.

Nhưng quy mô công ty hơi nhỏ, nhưng không ảnh hưởng đến cái khác, nàng ở chỗ này làm việc một buổi sáng, thích bầu không khí nơi này, các đồng sự thoạt nhìn đều rất tốt.

Khâu Dạng như là một đứa trẻ ngày đầu tiên đi học, buổi tối sau khi về nhà sẽ báo cáo những gì mình đã thấy và nghe được cho người thân, Thẩm Nịnh Nhược xem đến khóe miệng kiều lên.

Cô nghĩ nghĩ, vừa vặn chiều nay cũng không có việc gì.

Thẩm Nịnh Nhược dứt khoát xin nghỉ trước, cô muốn đi đón Khâu Dạng tan tầm.

Thời gian Khâu Dạng tan tầm không giống trước đây là 5 giờ, mà là 6 giờ, Thẩm Nịnh Nhược đã ở đại sảnh dưới lầu chờ trước.

Cô không có nói với Khâu Dạng, như lần trước Khâu Dạng đón cô tan tầm cũng không nói với cô.

Người tan tầm rất nhiều, bên này tổng cộng có sáu cái thang máy, mỗi cái đều rất đầy.

Thẩm Nịnh Nhược đứng ở một bên, sợ bỏ lỡ Khâu Dạng, bởi vậy cứ nhìn chằm chằm.

Cuối cùng, sau năm phút trôi qua, cô thấy Khâu Dạng xuất hiện ở tầm nhìn, còn có hai người đồng sự đi theo Khâu Dạng xuống lầu.

Hai người đồng sự này là một nam một nữ, đi ở hai bên Khâu Dạng.

Nam đồng sự kia nhìn ánh mắt Khâu Dạng một chút đã bị Thẩm Nịnh Nhược phân tích ra tới.

Đó không phải ánh mắt bình thường, mà là ánh mắt cảm thấy hứng thú.


Thẩm Nịnh Nhược: "......"

Khâu Dạng cùng đồng sự nói nói cười cười, trông bộ dạng rất vui vẻ, cũng không chú ý tới Thẩm Nịnh Nhược đã đến.

Thẩm Nịnh Nhược: "......"

Cô bị phớt lờ???!!!

Thẩm Nịnh Nhược nào có nuốt đến hạ khẩu khí này a, cô nhấp chặt môi cũng nhấc chân đi phía trước đi, hơn nữa tốc độ còn muốn nhanh hơn bọn Khâu Dạng một chút.

Cô nghe rõ ba người này nói chuyện phiếm.

Nam đồng sự: "Tiểu Khâu, cô trở về như thế nào? Muốn tôi đưa cô về hay không? Hôm nay giám đốc chính là nói làm chúng tôi chiếu cố cô nhiều chút."

Nữ đồng sự: "Ái chà, trước kia lúc tôi mới tới, sao không thấy anh Trương chăm chỉ như vậy?"

Khâu Dạng: "Tự tôi trở về là được."

Thẩm Nịnh Nhược cau mày, ở thời điểm như vậy lên tiếng hô một câu: "Tiểu Dương."

Khâu Dạng quay đầu đi tìm nơi phát ra âm thanh đó, liền phát hiện Thẩm Nịnh Nhược liền đứng ở vị trí cách mình hơn hai mét, nàng lập tức tươi cười, nói với hai vị đồng sự "Tạm biệt".

Chỉ cách có hai mét, Khâu Dạng mất hai giây liền đứng ở trước mặt Thẩm Nịnh Nhược, dáng vẻ vô cùng vui vẻ: "Sao chị lại đến đây?"

"Nếu chị không tới, có thể thấy em được người ta yêu thích như vậy sao?" Thẩm Nịnh Nhược cười cười, xoay người kéo tay Khâu Dạng đi tới chỗ đỗ xe.

Hai vị đồng sự kia đã phản hồi Khâu Dạng "Ngày mai gặp", đã rời đi.

Lúc sau Thẩm Nịnh Nhược lên xe, không lập tức liền đánh xe rời đi, mà là

bình phục hô hấp chính mình trước.

Khâu Dạng mím môi: "Làm sao vậy?"

"Tức chết chị rồi." Thẩm Nịnh Nhược nói thẳng, không có nửa phần quanh co lòng vòng, "Ánh mắt nam đồng sự kia nhìn em chị quá quen thuộc."

"A......"

"Em cũng cảm thấy có chút không thích hợp, chị Cầm còn vẫn luôn đang lặng lẽ ồn ào."

"Nhưng hôm nay mới ngày đầu tiên, em cho rằng không đến mức, cũng liền không nghĩ nhiều."

Thẩm Nịnh Nhược nâng tay lên tới nhéo nhéo mặt nàng: "Em đó."

Khâu Dạng thuận thế kéo tay Thẩm Nịnh Nhược: "Yên tâm, Nhược Nhược, ngày mai em liền nói  rõ ràng với anh ta."

"Em nói cái gì?"

"Em nói em có người yêu rồi."

Thẩm Nịnh Nhược bật cười: "Vậy ngộ nhỡ người ta phủ nhận không có hứng thú với em thì sao? Vậy chẳng phải là rất xấu hổ à."

"Vậy em liền đổi cách khác, nói bóng nói gió cũng khá tốt, cho anh ta ở một bên làm người nghe."

"Khẳng định như vậy là được rồi."

Thẩm Nịnh Nhược thanh hạ giọng nói: "Nhưng mà làm sao bây giờ đây? Hiện tại chị còn giận một chuyện khác nữa."

"Chuyện gì?" Đôi mắt Khâu Dạng chợt lóe.

Thẩm Nịnh Nhược thở dài một tiếng: "Chị tới đón bạn gái của chị, ở đại sảnh đợi cô ấy lâu như vậy, ai biết cô ấy cũng không thấy chị, trực tiếp đi về phía trước."

Đôi mắt cô xoay chuyển: "Trước đó em trừng phạt chị như thế nào?"

Khâu Dạng: "......"

OK, nàng biết Thẩm Nịnh Nhược đây là đang có ý định trả thù chính mình.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau khi về nhà Khâu Dạng vô cùng tự giác, buổi tối lúc tắm rửa đều là mời Thẩm Nịnh Nhược tắm cùng, nàng không có chút ý tứ phản kháng, từ Thẩm Nịnh Nhược đối chính mình làm cái gì.

Thẩm Nịnh Nhược còn cố tình không buông tha nàng, đầu tiên là mang theo nàng ở phòng tắm tiến hành một hồi, quay đầu mặc áo ngủ vào trở lại phòng ngủ, lại bảo nàng ngồi ở trên ghế.

Đây còn chưa có kết thúc, thời điểm kết thúc lưng Khâu Dạng dựa ở trên cửa, chân phải nâng lên đạp lên trên ghế.

Đây đều là nàng đã từng làm với Thẩm Nịnh Nhược, hiện tại một chút đều bị trả thù trở lại.

Chờ đến cuối cùng trước khi ngủ, Khâu Dạng đã tiếp cận với xụi lơ, chẳng thể nhúc nhích.

Nàng bị Thẩm Nịnh Nhược ôm, trong miệng lẩm bẩm: "Nhược Nhược, đây so với em đi làm một ngày còn mệt hơn."

"Không sao, Tiểu Dương, sau khi tỉnh ngủ liền sẽ thần thanh khí sảng." Thẩm Nịnh Nhược nắm thật chặt ôm cánh tay của nàng, hôn một cái sau cổ nàng, dịu dàng nói, "Ngủ ngon."

Thẩm Nịnh Nhược nói không có sai, khi tỉnh lại trên người những cảm giác mỏi mệt đó đều biến mất, chỉ là khi rửa mặt soi vào gương, khó tránh khỏi thấy chỗ xương quai xanh chỗ rõ ràng dấu ấn dâu tây.

Không nhiều lắm cũng không thâm, chỉ một cái như vậy.

Nhưng làn da Khâu Dạng thiên trắng, cứ như vậy thoạt nhìn liền có chút rõ ràng, cũng may nàng phải mặc áo sơmi có thể toàn cấp che khuất.

Cùng giống như ngày hôm qua, lại là Thẩm Nịnh Nhược đưa nàng đến công ty trước.

Khâu Dạng vẫn là đến công ty trước mười phút, nàng ngồi ở vị trí làm việc sửa sang lại bàn của chính mình.

Lúc trước khi nhận lời mời chính là một chức vị bộ trưởng, bởi vậy nàng cũng không làm việc ở khu công cộng bên ngoài, mà là ở trong một văn phòng nho nhỏ, mấy vị khác cũng đều là giống như nàng.

Nàng chủ yếu phụ trách tuyên truyền trực tuyến, một khối số liệu này nàng cần mau chóng quen thuộc mới được.

Qua hai phút, chị Cầm và anh Trương cùng nhau đi vào.

Chị Cầm thấy Khâu Dạng để sữa ở trên bàn, hỏi: "Tiểu Khâu, cô cũng thích uống hãng sữa này sao?"

Cô ấy vừa muốn nói "Anh Trương cũng thích".

Khâu Dạng cũng đã cắt ngang lời cô ấy nói: "Người yêu tôi biết tôi thích nên chị ấy mua cho tôi đó."

Chị Cầm tới bên miệng nói liền thay đổi: "A, cô có người yêu?"

"Có a." Khâu Dạng giơ lên tươi cười.

Vị tên anh Trương biểu tình cứng đờ, theo sau tự nhiên nói: "Vậy thật đúng là ngưỡng mộ a, hiện tại tôi còn độc thân đó."

Chị Cầm cũng phản ứng lại đây: "Đâu chỉ là có anh, tôi cũng độc thân, không nghĩ tới Tiểu Khâu đã sớm thoát khỏi kiếp độc thân rồi."

Khâu Dạng lại cầm lấy sữa uống một ngụm.

Nàng vốn dĩ cho rằng tối hôm qua chính mình cùng Thẩm Nịnh Nhược có lẽ nhiều lo lắng, không nghĩ tới liền một hộp sữa liền đem tình huống chân thật nhất nói ra.

Sữa này không phải Thẩm Nịnh Nhược mua, hai người các nàng đều không thích uống, đó là đạo cụ tạm thời nàng mua ở siêu thị dưới lầu, không nghĩ tới thật sự liền phát huy công dụng, vốn dĩ nàng còn đang suy phải mở miệng như thế nào.

Khâu Dạng ở giữa trưa lại đem chuyện này báo cáo cho Thẩm Nịnh Nhược, để đối phương khen ngợi.

Một số chuyên gia ở nơi làm việc là như thế này, không nhất định chính là thích bạn mới cảm thấy hứng thú với bạn, mà là thấy bạn trẻ tuổi xinh đẹp, vì thế muốn cùng bạn phát sinh chút gì đó.

Cũng may sau khi mọi người đều biết Khâu Dạng có người yêu, tình huống như vậy liền không có.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện