Công ty mới của Khâu Dạng tốt hơn ở một điểm vẫn là cùng tuyến đường đi làm với Thẩm Nịnh Nhược, bởi vậy hai người có thể đi làm mà không cần phải đi đường vòng.
Sau khi nghỉ ngơi hơn nửa tháng lại muốn mở ra công việc mới, buổi sáng lúc tỉnh lại Khâu Dạng còn có chút phát ngơ, nhưng rất mau liền điều chỉnh đến công ty mới đưa tin.
Trước khi xuống xe, Thẩm Nịnh Nhược có chút lo lắng: "Vết xe đổ của Cù Ngôn, em không cần đối tốt với bất kỳ kẻ nào như vậy."
"Em biết rồi." Khâu Dạng cong cong khóe môi, thò lại gần hôn lên mặt cô, "Đi đây, sẽ gửi tin nhắn cho chị."
Bây giờ đúng là giờ cao điểm đi làm, đoạn đường có chút ùn tắc, nếu Thẩm Nịnh Nhược lại ở đây cùng Khâu Dạng, khả năng sẽ đến trễ.
"Được."
"Vậy buổi tối gặp."
Khâu Dạng gật đầu: "Ừm ừm, em về nhà trước."
Thẩm Nịnh Nhược lại còn có chút không yên tâm, một bộ muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng chỉ là dặn dò nói: "Nhất định phải gửi tin nhắn cho chị đó."
"Em sẽ."
"Em xuống xe nhá."
Chờ bóng dáng Khâu Dạng biến mất trong phạm vi tầm nhìn, Thẩm Nịnh Nhược mới thu hồi ánh mắt, lái xe tới tầng hầm bãi đỗ xe công ty Kỳ Diệu.
Lúc sau họp buổi sáng xong, Thẩm Nịnh Nhược đi một chuyến đến văn phòng Tần Duật, Tần Duật nhìn thấy cô còn có chút bất ngờ: "Làm sao vậy? Nhược Nhược."
"Anh."
"Chú Tần biết bố em những năm gần đây vẫn luôn làm từ thiện không?"
Tần Duật tự hỏi một phen: "Anh cũng không biết ông ấy có biết hay không, chuyện của trưởng bối bọn họ, anh rất ít hỏi, nhưng chú Thẩm thế mà vẫn luôn đều làm từ thiện sao?"
"Ừm." Thẩm Nịnh Nhược ngồi xuống ghế sofa, "Ông ấy mấy năm nay còn thường xuyên đi nghĩa trang thăm mẹ em."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tần Duật thở dài: "Tình cảm chú Thẩm đối với dì Liễu vẫn là rất chân thành, chỉ là hai người chọn sai cách......"
Thẩm Nịnh Nhược mím môi không nói cái gì nữa, cô tưởng tượng đến Thẩm Nguyên Khải những năm gần đây lặng lẽ làm những việc này, vẫn là sẽ vì này mà cảm thấy khổ sở không thôi.
Đặc biệt là Thẩm Nguyên Khải hiện tại không còn bao nhiêu thời gian.
"Đúng rồi, tối hôm qua em và Tiểu Nguyên cùng nhau ăn cơm." Thẩm Nịnh Nhược lảng tránh chủ đề này, "Cậu ấy thật sự cũng không tệ."
Tần Duật nhướng mày: "Đương nhiên."
"Cậu ấy chính là người anh thích mà."
Nói tới đây lại thở dài: "Nhưng cậu ấy không thích anh anh cũng không có cách, gần đây anh cũng không thế nào gửi tin nhắn cho cậu ấy, sau khi biết cậu ấy thích con gái, anh liền cảm thấy anh nên tự giác duy trì khoảng cách, ít nhất chờ đến khi anh không thích cậu ấy nữa mới thôi."
"Nhưng đây thật ra anh cảm thấy anh cũng không phải không có đem người khác bẻ cong, anh tốt xấu gì lớn lên cũng còn có dáng người có gia sản cũng còn có thể đi, nhưng đem người thẳng bẻ cong này ở chỗ anh, anh không quá được."
Thẩm Nịnh Nhược: "......"
Thẩm Nịnh Nhược đỡ trán: "Anh, anh không cần quá tự tin."
Tần Duật "hừ" một chút: "Anh vốn có tự tin, không phải sao? Lại không phải dưa vẹo táo nứt gì."
Thẩm Nịnh Nhược lười cùng anh tranh luận, liền phải đứng lên trở về văn phòng, Tần Duật lại giơ tay ý bảo cô ngồi xuống: "Từ từ hẳn đi, hoảng cái gì."
"Thế Tiểu Khâu hôm nay liền đến công ty mới làm? Công ty em ấy anh có biết, anh cùng sếp tổng ở đó còn rất thân, muốn anh lên tiếng kêu gọi hay không."
"Không cần."
"Tiểu Dương của em vẫn luôn rất ưu tú, nào cần đi cửa sau chứ."
Thẩm Nịnh Nhược một ngụm từ chối, cô còn khẽ hừ một tiếng: "Anh đó, cũng không nên thêm phiền."
Tần Duật đập cái bàn: "Con mẹ nó, em phắn nhanh cho anh, có lòng tốt nói với em cái này, em cư nhiên còn nói anh thêm phiền, anh đây kêu thêm phiền sao?"
"Ha ha ha." Thẩm Nịnh Nhược cười hai tiếng, "Lát tới nhà em ăn cơm."
Tần Duật phẩy tay: "Biết rồi, em đi nhanh đi, tức chết đi được."
Khâu Dạng thời điểm giữa trưa đã gửi tin nhắn cho Thẩm Nịnh Nhược, nói với cô bản thân đang ăn cơm cùng đồng sự.
Tầng cao nhất của tòa nhà văn phòng này có một nhà ăn công cộng, nhân viên công ty bên này đều là dùng cơm ở chỗ này, nàng cũng đi theo cùng, còn làm thẻ, kỳ thật rất tiện.
Nhưng quy mô công ty hơi nhỏ, nhưng không ảnh hưởng đến cái khác, nàng ở chỗ này làm việc một buổi sáng, thích bầu không khí nơi này, các đồng sự thoạt nhìn đều rất tốt.
Khâu Dạng như là một đứa trẻ ngày đầu tiên đi học, buổi tối sau khi về nhà sẽ báo cáo những gì mình đã thấy và nghe được cho người thân, Thẩm Nịnh Nhược xem đến khóe miệng kiều lên.
Cô nghĩ nghĩ, vừa vặn chiều nay cũng không có việc gì.
Thẩm Nịnh Nhược dứt khoát xin nghỉ trước, cô muốn đi đón Khâu Dạng tan tầm.
Thời gian Khâu Dạng tan tầm không giống trước đây là 5 giờ, mà là 6 giờ, Thẩm Nịnh Nhược đã ở đại sảnh dưới lầu chờ trước.
Cô không có nói với Khâu Dạng, như lần trước Khâu Dạng đón cô tan tầm cũng không nói với cô.
Người tan tầm rất nhiều, bên này tổng cộng có sáu cái thang máy, mỗi cái đều rất đầy.
Thẩm Nịnh Nhược đứng ở một bên, sợ bỏ lỡ Khâu Dạng, bởi vậy cứ nhìn chằm chằm.
Cuối cùng, sau năm phút trôi qua, cô thấy Khâu Dạng xuất hiện ở tầm nhìn, còn có hai người đồng sự đi theo Khâu Dạng xuống lầu.
Hai người đồng sự này là một nam một nữ, đi ở hai bên Khâu Dạng.
Nam đồng sự kia nhìn ánh mắt Khâu Dạng một chút đã bị Thẩm Nịnh Nhược phân tích ra tới.
Đó không phải ánh mắt bình thường, mà là ánh mắt cảm thấy hứng thú.
Thẩm Nịnh Nhược: "......"
Khâu Dạng cùng đồng sự nói nói cười cười, trông bộ dạng rất vui vẻ, cũng không chú ý tới Thẩm Nịnh Nhược đã đến.
Thẩm Nịnh Nhược: "......"
Cô bị phớt lờ???!!!
Thẩm Nịnh Nhược nào có nuốt đến hạ khẩu khí này a, cô nhấp chặt môi cũng nhấc chân đi phía trước đi, hơn nữa tốc độ còn muốn nhanh hơn bọn Khâu Dạng một chút.
Cô nghe rõ ba người này nói chuyện phiếm.
Nam đồng sự: "Tiểu Khâu, cô trở về như thế nào? Muốn tôi đưa cô về hay không? Hôm nay giám đốc chính là nói làm chúng tôi chiếu cố cô nhiều chút."
Nữ đồng sự: "Ái chà, trước kia lúc tôi mới tới, sao không thấy anh Trương chăm chỉ như vậy?"
Khâu Dạng: "Tự tôi trở về là được."
Thẩm Nịnh Nhược cau mày, ở thời điểm như vậy lên tiếng hô một câu: "Tiểu Dương."
Khâu Dạng quay đầu đi tìm nơi phát ra âm thanh đó, liền phát hiện Thẩm Nịnh Nhược liền đứng ở vị trí cách mình hơn hai mét, nàng lập tức tươi cười, nói với hai vị đồng sự "Tạm biệt".
Chỉ cách có hai mét, Khâu Dạng mất hai giây liền đứng ở trước mặt Thẩm Nịnh Nhược, dáng vẻ vô cùng vui vẻ: "Sao chị lại đến đây?"
"Nếu chị không tới, có thể thấy em được người ta yêu thích như vậy sao?" Thẩm Nịnh Nhược cười cười, xoay người kéo tay Khâu Dạng đi tới chỗ đỗ xe.
Hai vị đồng sự kia đã phản hồi Khâu Dạng "Ngày mai gặp", đã rời đi.
Lúc sau Thẩm Nịnh Nhược lên xe, không lập tức liền đánh xe rời đi, mà là