Tháng 7 đã tới, vòng sơ loại của cuộc thi đăng ký mà Khâu Dạng tham gia cũng đã bắt đầu.
Theo ban tổ chức, các vòng sơ loại không phải do giới chuyên môn lựa chọn mà do một nhóm cư dân mạng tới lựa chọn.
Nhóm cư dân mạng này thường có hiểu biết nhất định về nhiếp ảnh, cần có mã mời từ ban tổ chức để vào trang web xem tác phẩm dự thi, vì có quá nhiều ảnh tham gia cuộc thi nên loạt ảnh giống nhau không được đưa lên trang web mỗi ngày, mọi người không cùng một nhóm.
Vòng đấu loại vẫn đang diễn ra hàng ngày, trong số rất nhiều ảnh dự thi chỉ có hai ảnh được tham gia vòng bán kết, những ảnh còn lại sẽ bị loại trực tiếp.
Khâu Dạng vẫn luôn chú ý tiến triển cuộc thi, nói không khẩn trương đó khẳng định là giả, chỉ là nàng cũng biết sốt ruột không có tác dụng gì.
Đặc biệt là siêu thoại về cuộc thi này có ảnh chụp màn hình của các thí sinh và thông báo được gửi trên trang web: Xin chào xx, tôi rất tiếc phải thông báo với bạn...
Về cơ bản, những người bị loại ngày hôm qua sẽ có thể nhận được thông báo hôm nay, nhưng những người lọt vào vòng bán kết sẽ không nhận.
Điều này khiến tinh thần của Khâu Dạng căng thẳng mỗi khi đăng nhập vào trang web, cho đến khi kết thúc vòng thi sơ loại vào tháng 7, Khâu Dạng cũng không nhận được thông báo bị loại, có một con số nhảy lên ở góc trên bên phải của trang web, nàng vừa nhấn mở, mới thấy là thông báo chúc mừng bản thân thông qua vòng đấu loại.
Ngày 1 tháng 8, vừa vặn là chủ nhật, Khâu Dạng ở nhà xem xét tin tức.
Nàng "A" một tiếng hét lên, lao vào vòng tay của Thẩm Nịnh Nhược, hai mắt sáng ngời: "Tin tức tốt tin tức tốt!"
Thẩm Nịnh Nhược ôm eo nàng, hôn một cái trên cằm nàng: "Qua rồi?"
"Ừm!" Khâu Dạng câu lấy cổ cô, "Sao chị biết em nói chính là cái này?"
Thẩm Nịnh Nhược nhéo nhéo eo nàng: "Em nghĩ cái gì chị đều biết."
"Chúc mừng a, Tiểu Dương."
"Hôm nay muốn đi thăm chú, đem tin tức này nói cho chú đi?" Khâu Dạng dương hạ mi, "Chú biết nhất định cũng sẽ rất vui."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Được." Thẩm Nịnh Nhược tự nhiên không có gì ý kiến, huống chi đây thật là một cái tin tức tốt.
Bốn giờ chiều, hai người ra ngoài, đi thẳng đến bệnh viện.
Một tháng qua đi, Thẩm Nguyên Khải thoạt nhìn so với lúc trước càng tiều tụy và suy nhược, người cũng càng thêm gầy yếu, các khớp ngón tay cũng có phần nhô ra.
Thời điểm Khâu Dạng và Thẩm Nịnh Nhược vừa đến, ông còn đang xem TV, trên đó đang chiếu một bộ phim cẩu huyết, ông xem đến hứng thú, nhìn thấy hai người tiến vào, lập tức lộ ra một nụ cười tươi: "Tới rồi à."
"Bố."
"Chú."
Thẩm Nịnh Nhược đặt bình giữ nhiệt sang một bên: "Hôm nay Tiểu Dương hầm cho bố canh gà nấm hương bố thích nhất, bố lại ăn chút trái cây bổ sung vitamin."
"Được." Thẩm Nguyên Khải cảm khái, "Kỹ năng nấu nướng của Tiểu Khâu còn tốt hơn cả bố."
Thẩm Nguyên Khải mấy năm nay cũng nghiên cứu nấu ăn, Khâu Dạng vừa nghe lời này theo bản năng liền phủ nhận: "Chú, chú đừng nói như vậy, tuy rằng con chưa ăn qua cơm chú làm, nhưng lúc trước Nhược Nhược nói cơm chú làm cũng ăn rất ngon."
Thẩm Nịnh Nhược vặn nắp bình giữ nhiệt ra, cười cắm câu nói: "Kỹ năng nấu nướng của con vẫn luôn không tiến bộ."
Mỗi cuối tuần Khâu Dạng đều sẽ ở nhà nấu cơm mang đến cho Thẩm Nguyên Khải.
Thẩm Nguyên Khải nghe Thẩm Nịnh Nhược nói xong, gật đầu: "Xác thật, con ở phương diện nấu nướng vẫn luôn đều không có thiên phú gì, trước kia khi con còn nhỏ, cô giáo bảo các con về nhà làm bữa cơm cho cha mẹ, lại viết một bài văn ngắn, bố nhớ rõ con viết văn rất khá, chính là có hơi lệch so với tình huống thực tế."
"Con rõ ràng thiếu chút nữa làm nổ tung phòng bếp, văn chương lại viết con chú ý an toàn, không để phát sinh nguy hiểm, bố mẹ ăn rất cảm động."
Thẩm Nịnh Nhược bị phá đám: "......"
"Cái này bố đều nhớ rõ a?"
Về người một nhà quá khứ hạnh phúc hồi ức thực sự không bao nhiêu, nhưng cũng không phải hoàn toàn không có.
Khâu Dạng ở một bên nghe được đôi mắt cong cong: "Nói đến viết văn, trước kia đều là dựa vào mà viết, khi còn nhỏ em cũng viết qua cùng loại."
Cô đã bày sẵn bàn cho Thẩm Nguyên Khải.
"Đúng vậy." Thẩm Nịnh Nhược bưng một chén canh gà hầm nấm hương đặt ở trên bàn, lại lấy cái muỗng cùng đôi đũa đặt ở một bên, "Bố, ăn lúc còn nóng đi, uống nhiều canh chút."
"Được rồi, bố biết rồi."
Phim cẩu huyết còn đang chiếu, chỉ là người xem biến thành Thẩm Nịnh Nhược và Khâu Dạng, hai người các nàng liền ngồi ở trên ghế xem TV, thỉnh thoảng đáp lại lời Thẩm Nguyên Khải, cùng ông trò chuyện.
Chờ đến lúc Thẩm Nguyên Khải ăn sắp xong, Khâu Dạng tựa hồ mới nhớ ra: "Đúng rồi, chú, ảnh con chụp lúc trước qua vòng đấu loại rồi."
"Vậy thì thật tốt." Thẩm Nguyên Khải cười nói.
Thẩm Nịnh Nhược thu dọn chén đũa, lại nghe thấy Khâu Dạng nói: "Bác sĩ nói chú thỉnh thoảng cũng có thể xuất viện một chuyến, tháng chín chính là đấu bán kết, sẽ được tổ chức tại một phòng triển lãm ở thành phố Vân Thành này, chú có hứng thú không?"
Thẩm Nguyên Khải ở bệnh viện đều sắp nghẹn hỏng rồi, ông không có ý kiến: "Có thể, ta muốn đi."
Đề nghị này không phải Khâu Dạng đột nhiên nghĩ ra, mà lúc ở trên xe cùng Thẩm Nịnh Nhược nghĩ ra được.
Nhưng chỉ một tuần trước khi đấu bán kết, Thẩm Nịnh Nhược cùng Khâu Dạng mới vừa tắm rửa xong, liền nhận được điện thoại từ bệnh viện.
Thẩm Nguyên Khải qua đời.
Bệnh tình ông kỳ thật vẫn luôn đều không thế nào lý tưởng, ngay từ đầu bác sĩ nói rằng ông có thể sống được ít nhất ba đến bốn tháng và lâu nhất là nửa năm, nhưng hiện tại khoảng cách ba tháng còn kém mấy ngày.
Nhận được điện thoại nghe thấy tin tức này trong nháy mắt kia, Thẩm Nịnh Nhược hoàn toàn không có cách thừa nhận, Khâu Dạng vừa thấy sắc mặt cô cũng liền biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì, vì thế chóp mũi một chút liền chua xót.
Cuộc gọi kết thúc, Thẩm Nịnh Nhược thất hồn lạc phách, nước mắt cô giọt lớn giọt nhỏ mà chảy xuống: "Bố chị không còn nữa."
"Tiểu Dương......" Giọng cô đau buồn không thôi, "Chị không còn bố nữa."
Khâu Dạng ôm cô, cũng rơi nước mắt theo: "Chúng ta đến bệnh viện, Nhược Nhược."
Tin tức này tới thật sự quá đột ngột, hai người đều không có nửa điểm chuẩn bị.
Thẩm Nịnh Nhược và Khâu Dạng đều xin nghỉ ở công ty, xử lý lễ tang Thẩm Nguyên Khải.
Thời gian mấy ngày nay đối với Thẩm Nịnh Nhược mà nói vô cùng dài, rõ ràng mùa hè còn chưa có qua đi, nhưng cô lại cảm thấy vô cùng lạnh, cô cũng chẳng ăn nổi mấy miếng cơm, người nhanh chóng sụt mấy cân thịt, hơn nữa vì thường xuyên khóc, cô thoạt nhìn cũng vô cùng tiều tụy.
Chờ đến ở nghĩa trang sau khi cử hành xong nghi thức hạ táng, Thẩm Nịnh Nhược một mình ngồi ở trước mộ Thẩm Nguyên Khải thật lâu.
Cô dựa theo di