Thời điểm Nhạc Ngu vào đại học năm ba quen biết Khâu Dạng là khi cô ấy thất tình, là Việt Sở dẫn theo Khâu Dạng đi vào trước mặt cô ấy, nói cô ấy chiếu cố Khâu Dạng nhiều một chút, cô ấy đối với Việt Sở học tỷ này luôn luôn rất kính trọng, bởi vậy Việt Sở nói cô ấy đều nghe, huống chi Khâu Dạng ngoan ngoãn xinh đẹp như vậy, cô ấy càng rất vui lòng.
Nhưng không nghĩ tới cô ấy chiếu cố Khâu Dạng sẽ phát sinh biến chất, chỉ là bi thương lại như cũ.
Lần này bi thương chính là cô ấy thích Khâu Dạng.
Nhưng Khâu Dạng không thích cô ấy.
Khâu Dạng bận học tập và làm thêm, không rảnh nói chuyện yêu đương, cũng không lộ ra nửa điểm khuynh hướng sẽ thích cô ấy, muốn nói có lời nói, đó cũng là thích cùng thưởng thức giữa bạn bè.
Nhạc Ngu vì thế bắt đầu sầu.
Cô ấy cũng không phải không nghĩ tới đi tỏ tình, nhưng làm như vậy, cô ấy và Khâu Dạng khẳng định đến bạn cũng không thể làm.
Đây là phiền não của rất nhiều người thích bạn của mình.
Sợ chính là tỏ tình thất bại liền đến bạn bè cũng không phải.
Cũng may học kỳ sau cô ấy cũng bận rộn thực tập, người cũng ở trường học, mỗi ngày bận đến sứt đầu mẻ trán, trong lúc có không ít người phát ra tín hiệu ái muội cho cô ấy, cô ấy toàn bộ mở ra hình thức che chắn, chỉ nghĩ chờ đến khi được nghỉ sẽ về trường học tìm Khâu Dạng.
Có lẽ cô ấy gần đây tần suất nhắc tới Khâu Dạng với Việt Sở quá mức nhiều, cho dù khoảng cách cách xa như vậy, Việt Sở cũng cảm nhận được cô ấy thích Khâu Dạng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Việt Sở còn tìm cơ hội gọi điện thoại cho cô ấy, mở miệng chính là: "Nhạc Ngu, có phải em thích Dạng Dạng không?"
Nhạc Ngu sửng sốt: "Ai lại có thể không thích Tiểu Khâu Dạng chứ?"
"Chị Sở không phải chị cũng rất thích Tiểu Khâu Dạng sao?"
"Em biết chị nói không phải ý tứ này." Việt Sở nghiêm túc đứng đắn.
Nhạc Ngu biết bản thân trốn không thoát, cắn chặt răng đáp: "Đúng vậy."
"Em thích em ấy."
Đây là lần đầu tiên cô ấy nói với người khác chuyện mình thích Khâu Dạng.
Việt Sở ở bên kia di động trầm mặc vài giây, thanh âm mới lại lần nữa vang lên: "Dạng Dạng rất tốt, chị không muốn thấy em ấy bị tổn thương, chị cũng không muốn thấy em bị tổn thương."
"Em biết em nên làm gì." Tiếng cười Nhạc Ngu có chút chua xót, "Chỉ cần em ấy lộ ra một chút tin tức em ấy cũng thích em, em sẽ chủ động."
Nhưng Khâu Dạng một chút tin tức thích cô ấy đều không có lộ ra, cùng lúc trước không có khác gì.
Nhạc Ngu ở vô số ban đêm đều nghĩ thừa dịp uống say thổ lộ với Khâu Dạng, nhưng mới vừa ấn gọi điện thoại, nghe thấy giọng Khâu Dạng trong nháy mắt kia, lý trí cô ấy liền sẽ thu hồi, đến miệng nói cũng chỉ thay đổi thành một câu: "Tiểu Khâu Dạng, gần đây sống thế nào a?"
Sau khi cô ấy tốt nghiệp Khâu Dạng còn ở trường học hai năm, Nhạc Ngu kỳ thật biết Khâu Dạng không thích mình, cô ấy cũng không đi cưỡng cầu, thỉnh thoảng cô ấy sẽ về trường học nhìn xem Khâu Dạng sống thế nào, kỳ thật từ nhà cô ấy đến trường học có chút xa, lái xe đều đến 50-60 phút, nhưng cô ấy vẫn chăm chỉ chạy.
Sau này Khâu Dạng sắp tốt nghiệp, cô ấy giúp Khâu Dạng tìm phòng ở, lại lái xe làm tài xế.
Thực tế hai người khoảng cách gần không ít.
Nhạc Ngu bắt đầu từ khi đó, cảm thấy bản thân tựa hồ cũng không phải không có cơ hội, cô ấy cảm thấy chỉ cần bản thân lại đối với Khâu Dạng tốt một chút, lại biểu lộ thêm một chút tình cảm của mình, có lẽ Khâu Dạng liền sẽ đáp lại cô ấy một ít.
Nhưng cô ấy không ngờ tới chính là, mấy tháng trôi qua, cô ấy đang muốn tìm cơ hội hẹn Khâu Dạng cùng đi chơi.
Khâu Dạng từ chối cô ấy, hơn nữa tỏ vẻ bạn gái muốn ở cùng mình.
Nhạc Ngu còn nhớ rõ bản thân cảm thụ như thế nào vào lúc thấy tin nhắn này, như thể trời sập lún xuống, hốc mắt cô ấy trong nháy mắt liền nóng lên.
Mặc dù ba năm trước đây cô ấy thất tình cũng không có khó chịu như vậy.
Sau khi cô ấy bình phục cảm xúc, mới có sức lực hồi tin nhắn Khâu Dạng: 【 Có bạn gái sao? 】
【 Thế thì chúc mừng a, Tiểu Khâu Dạng. 】
【 Chị cũng rất bận, chị tiếp tục đây. 】
Sau lúc này Nhạc Ngu liền không gặp mặt Khâu Dạng nữa, cô ấy nỗ lực mà kéo ra khoảng cách giữa mình và Khâu Dạng, sợ một cái khống chế không được tình cảm của mình, làm Khâu Dạng buồn rầu.
Lúc ban đầu cô ấy rất khó chịu, cô ấy có một thời gian chỉ đi quán bar uống rượu, hơn nữa mỗi lần còn say đến rối tinh rối mù.
Lúc sau tỉnh lại cô ấy sẽ gọi điện thoại cho Việt Sở, mỗi lần đều là yên lặng mà rơi nước mắt.
Việt Sở tiếc hận: "Sớm biết rằng em sẽ thích em ấy, lúc trước chị sẽ không để em chiếu cố em ấy."
"Không, chị Sở, vẫn may lúc trước chị để em chiếu cố em ấy."
"Em cũng không hối hận khi quen biết Tiểu Khâu Dạng."
Việt Sở cũng chỉ có thể thở dài.
Nhạc Ngu đem lực chú ý của mình đặt vào trong công việc, cô ấy