Khâu Dạng vừa nói lời này ra, nội tâm hai người đều sốc một chút.
Cù Ngôn là cấp trên trực tiếp của Khâu Dạng, lúc trước Khâu Dạng vào Vạn Danh chính Cù Ngôn dẫn dắt nàng, như vậy bốn năm qua cô ấy giống như một người thầy vừa là một người bạn, quan hệ rất tốt, Khâu Dạng rất tín nhiệm Cù Ngôn.
"Rất có khả năng chỉ là trùng hợp." Khâu Dạng nhấp môi dưới, "Em cảm thấy chị Cù chị ấy......"
Thẩm Nịnh Nhược cẩn thận suy tư một hồi, ngắt ngang Khâu Dạng nói: "Không, cô ấy có chút vấn đề."
Khâu Dạng lẳng lặng mà nhìn Thẩm Nịnh Nhược, cô hiện tại nghĩ tới bó hoa hồng champagne xinh đẹp kia, nếu thật là Cù Ngôn tặng hoa, vậy cô thật không biết nên nói cái gì mới tốt.
"Tối thứ tư liên hoan đó, cô ấy thử hỏi quan hệ của em và chị." Thẩm Nịnh Nhược hiện tại hồi tưởng lại mới cảm thấy có gì đó không đúng, "Cô ấy hỏi chị có phải cũng đi Tây Thành hay không, cô ấy khẳng định biết em đi Tây Thành có phải hay không?"
"Đúng vậy." Khâu Dạng lông mi run một chút.
Lông mày Thẩm Nịnh Nhược giống như không có ý định giãn ra, Khâu Dạng muốn vuốt phẳng cho cô, nhưng nàng đột ngột kìm lại, chỉ nghe Thẩm Nịnh Nhược tiếp tục nói ra suy đoán của mình: "Trên tấm card ngoại trừ để lại hai chữ QY này, còn viết hai chữ, là nhớ người."
"Nếu cô ấy thật sự là đưa hoa đơn giản như vậy, thật cũng không cần ở tối thứ tư đó thử hỏi quan hệ của chị và em, không phải sao?"
"Nếu cô ấy thử, như vậy khẳng định liền biết chị và em gặp gỡ, chị và Vạn Danh các em hợp tác tới nay, biểu hiện liền có chút không bình thường, tin rằng ai cũng đều có thể nhìn ra, bất luận là cấp dưới của chị hay là cấp trên Cù Ngôn của em, lại biết chị từ Tây Thành trở về, như vậy phàm là người có đầu óc, cũng sẽ đoán được chị và em lúc ở Tây Thành khẳng định có gặp qua, tất cả hành vi khác thường của chị, đều là vì em."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thẩm Nịnh Nhược nói tới đây, dừng một chút, hỏi Khâu Dạng một câu: "Các đồng nghiệp của em biết em có bạn gái sao? Lúc trước ấy."
"Quan hệ tốt thì có biết." Khâu Dạng nghe rất nghiêm túc, trả lời cũng rất đứng đắn, "Giống Bành Khai Miểu vậy tới công ty không bao lâu còn quan hệ hình như cũng không biết."
"Vậy Cù Ngôn khẳng định cũng sẽ biết?"
"Vậy lại nghĩ đến sự khác thường của chị, có phải liền sẽ đem chị và em hoàn toàn liên hệ với nhau hay không?"
Bình Tử nghe hai người cứ em với chị mà nói chuyện, nó đến một chữ cũng không nghe hiểu, nhưng vẫn tò mò mà nhìn các nàng, chờ đến lúc Khâu Dạng vuốt đầu nó, nó mới thoải mái mà nhắm hai mắt lại hưởng thụ.
Nó chỉ là một con mèo con, nghe không hiểu có liên quan gì đâu?
Thẩm Nịnh Nhược nói có chút khô miệng, nhưng vẫn cứ tiếp tục: " Cấp trên này của em...... có chút vấn đề."
Khâu Dạng còn có chút ngốc, nàng nghe hiểu Thẩm Nịnh Nhược nói, nhưng nàng không thể lý giải: "Nếu cô ấy xác định quan hệ của em và chị, vậy vì sao lại muốn lấy danh nghĩa QY này để tặng hoa chứ?"
"Không biết." Thẩm Nịnh Nhược cũng không biết Cù Ngôn làm như vậy với động cơ là gì.
Cô đứng lên lấy cho mình và Khâu Dạng một ly nước ấm, sau khi uống lên hai ngụm, mới lại hỏi Khâu Dạng: "Cô ấy trước đó ở trước mặt em, có từng nhắc tới chị không?"
"Không có." Khâu Dạng lắc đầu, theo sau dường như lại nhớ tới cái gì, gật đầu, "Ngày hôm sau sau bữa tối đầu tiên với công ty của chị, cô ấy đến hỏi em có thêm WeChat của chị không, cái này có tính không?"
Nàng hiện tại chỉ có thể nhớ tới cái này.
Thẩm Nịnh Nhược đưa ly nước qua cho Khâu Dạng: "Uống miếng nước trước."
"Được."
Phòng khách giờ phút này tương đối an tĩnh, Thẩm Nịnh Nhược nhìn Khâu Dạng uống nước mà yết hầu trượt trượt, chính mình cũng trượt trượt theo, nhưng hiện tại trong đầu cô đều nghĩ đến Cù Ngôn này.
Cô như cũ cảm thấy chuyện này thực kỳ quặc, Cù Ngôn không có khả năng là thích cô, bởi vì cô căn bản không cảm nhận được.
"Vậy Cù Ngôn yêu đương em có rõ không?" Thẩm Nịnh Nhược chờ Khâu Dạng uống xong, vừa nhận lấy cái ly vừa hỏi.
Khâu Dạng liếm hạ cánh môi ướt át: "Lúc trước cô ấy quen đều là bạn trai."
"Vậy thì tốt, chị không cảm thấy cô ấy tặng hoa cho chị là bởi vì thích chị."
Khâu Dạng nhìn cô, lông mi giống như lông vũ, giọng có chút không xác định nói: "Em không biết, lỡ như thì sao?"
"Không có lỡ như."
Khâu Dạng bật cười: "Thẩm tổng giám, chị không biết mình có mị lực rất lớn a?"
"Vậy chị......"
"Mê hoặc đến em sao?"
Khâu Dạng bị hỏi đến nghẹn, sau đó nàng quay mặt đi, thanh giọng nói và không trả lời.
Thẩm Nịnh Nhược cũng không thương tâm, ngược lại cô nắm tay Khâu Dạng, ánh mắt thâm trầm ngữ khí chân thành