Cái ý niệm này, Khâu Dạng chỉ cảm thấy sau lưng chợt lạnh.
Miêu Nghệ không biết có chuyện gì, nhưng nhìn biểu tình của Khâu Dạng cũng khó tránh khỏi lo lắng: "Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?"
"Không." Khâu Dạng hoãn một chút, lắc đầu, "Không có việc gì."
Miêu Nghệ nhẹ nhàng thở ra: "Vậy thì tốt."
Cô ấy chớp hạ đôi mắt, vẫn là xuất phát từ góc độ bạn bè nói với Khâu Dạng: "Mình biết quên người yêu cũ có lẽ không có dễ dàng như vậy, nhưng không dễ dàng là một chuyện, nếu lại tiếp xúc lại là một chuyện khác."
"Mình biết." Khâu Dạng lộ ra một nụ cười mỉm.
"Cậu biết là tốt." Miêu Nghệ chần chờ, lại nói câu, "Còn có cái người mới kia......"
Khâu Dạng gắp đồ ăn vào trong chén mình, nghe cô ấy nhắc tới tới Thẩm Nịnh Nhược liền hỏi: "Chị ấy làm sao?"
"Xem qua 《 Ỷ Thiên Đồ Long Ký 》 chưa?"
"Nàng nương của Trương Vô Kỵ có nói, nữ nhân càng xinh đẹp càng nguy hiểm."
Khâu Dạng nhịn không được nở nụ cười, vừa mới chỉ là cười mỉm, cái nụ cười này đến hơi hơi cúi đầu, bả vai còn run hai hạ.
Bốn phía ồn ào ầm ĩ, không ai để ý các nàng trong một góc hàn huyên cái gì.
"Này!"
"Mình cảm thấy là thật đấy!"
"Dạng Dạng, cậu chính là người đẹp đáng tin cậy nhất mà mình quen, còn người khác......"
"Ỷ vào mình đẹp mà giẫm đạp tình cảm người khác nhiều lắm."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Miêu Nghệ nói lời thấm thía, còn đập xuống bàn, vẻ mặt lo lắng: "Cậu có nghe vào không đấy?"
"Nghe vào được." Khâu Dạng nghiêm túc gật đầu, "Cô giáo Miêu nói có lý, mình sẽ chú ý nhiều hơn."
Miêu Nghệ lúc này mới yên tâm, cô ấy là thật sự không muốn thấy Khâu Dạng lại như vậy, nếu không để tâm thì còn tốt, lỡ như để tâm lúc sau lại có như kết cục như lúc trước, vậy người bạn này của cô đến lúc đó phải làm sao đây?
Nga, cô ấy có thể hỗ trợ chăm sóc mèo lúc Khâu Dạng ra ngoài du lịch giải sầu.
Nghĩ như vậy, Miêu Nghệ liền cảm thấy chính mình cũng không phải không dùng được.
Chờ đến khi cùng Miêu Nghệ tạm biệt, khóe miệng Khâu Dạng mới đè áp xuống, nàng đi xuyên qua đám đông, không ít người đi đường nhìn lướt qua nàng.
Chiếc xe trên đường ấn còi ỏm tỏi, một trận rồi lại một trận, Khâu Dạng lông mi run run, đi một hồi liền chọn ngồi xuống băng ghế dài ở ven đường.
Trên băng ghế có hai cái cây, có lá cây rơi ở trên vai nàng, nàng nhẹ nhàng lấy cái lá xuống, nắm chặt trong tay.
Hôm nay Vân Thành lại không có nắng, Khâu Dạng nhấp môi, click mở WeChat với Cù Ngôn.
Bởi vì một tuần có năm ngày đều đi làm, năm ngày đều có thể gặp Cù Ngôn, kỳ thật các nàng nói chuyện phiếm về việc tư cũng không nhiều, vừa lướt là có thể lướt đến lúc trước, Khâu Dạng nhớ không lầm, trước khi mình trở về Vân Thành, Cù Ngôn liền gửi tin nhắn nói về chuyện Đào Tư Nhàn.
Bốn phương tám hướng tiếng người ồn ào, bản thân nàng giống như mở kết giới, đem lực chú ý đều đặt trong này.
Càng lướt lên cao, nàng hô hấp cũng càng nhẹ.
Cho đến khi đầu ngón tay dừng lại, nàng mới hít vào một hơi thật sâu.
- Đúng rồi, Dạng Dạng, lúc trước người yêu cũ của em có tới của công ty chờ chị, hỏi chị em đang ở đâu nhưng chị không nói.
Khâu Dạng nhìn chằm chằm hai dòng chữ này, đôi môi nhấp khẩn, trong đầu loạn thành một đoàn.
Trong tiềm thức của nàng không cảm thấy Cù Ngôn sẽ có liên hệ với Đào Tư Nhàn, nhưng Đào Tư Nhàn làm sao biết chuyện nàng bị bệnh chứ? Sẽ không có khả năng mèo mù gặp phải chuột chết đâu.
Hơn nữa gửi cho Thẩm Nịnh Nhược bó hoa ký tên chính là "QY", mặc dù rất khó làm người tin, nhưng cũng xác thật có một ít khả năng mỏng manh người này chính là Cù Ngôn.
Khâu Dạng hít vào một hơi thật sâu, lại chậm rãi thở ra, mới ấn phản hồi ngẩng đầu lên, nhìn về phía đầu đường phồn hoa, đáy mắt nổi lên một tia mờ mịt.
Nàng hiện tại vẫn chưa thể đưa ra kết luận hoàn chỉnh về Cù Ngôn, nhưng nàng tạm thời không thể lại tín nhiệm Cù Ngôn là thật sự, nàng không nghĩ ra là vì cái gì.
Đây là chị Cù Ngôn vừa là thầy vừa là bạn của nàng a.
Nàng thật sự dễ lừa như vậy sao?
Trong đầu Khâu Dạng lại hiện ra câu hỏi này.
Sau khi trở về công ty, Khâu Dạng che giấu vẻ mặt của mình để khiến mình trông bình thường.
Trên bàn làm việc của nàng còn một túi thuốc, mặt trên còn viết một tờ giấy, bảo nàng nhớ uống thuốc.
Chữ viết này rất xấu không khó đoán được thuốc này là ai đưa.
Đúng lúc tâm tình Khâu Dạng không tốt, liền cầm túi thuốc tới bàn làm việc bên cạnh của Bành Khai Miểu, đem túi thuốc thả xuống: "Lấy về đi."
Bành Khai Miểu: "......"
Bành Khai Miểu vẻ mặt khó xử: "Chị Tiểu Khâu, chị bị bệnh phải uống thuốc a."
Khâu Dạng chau mày: "Bản thân tôi có, cảm ơn."
Kỳ thật nàng đã sớm cảm thấy Bành Khai Miểu đối với chính mình có chút khác, chỉ là đối phương vẫn luôn hi hi ha ha, nàng cũng lười để ở trong lòng, nhưng hiện tại trong văn phòng loại chuyện đưa thuốc này cũng làm ra rồi, Khâu Dạng liền có chút không thoải mái.
Nàng cũng không muốn bị người khác hiểu lầm, nàng cũng không nghĩ chính mình cùng Bành Khai Miểu trở thành chủ đề bàn tán của đồng nghiệp sau bữa tối.
Nếu Bành Khai Miểu làm trò trước mặt đồng nghiệp khác đem thuốc bỏ trên bàn nàng, vậy nàng cũng có thể làm trò trước mặt các đồng sự mặt đem thuốc trả lại.
Khâu Dạng đưa thuốc xong liền đi, cũng mặc kệ Bành Khai Miểu lúc sau muốn nói cái gì hoặc là lúc sau sẽ có thái độ gì, nhưng trải qua chuyện này nàng lại liên tưởng đến Cù Ngôn ——
Cù Ngôn có phải đã nhìn ra tâm tư Bành Khai Miểu với đối nàng rồi hay không, cho nên mới năm lần bảy lượt mà an bài Bành Khai Miểu cùng chính mình làm cộng sự?
Đến công ty Kỳ Diệu là cùng đi với Bành Khai Miểu, đến Kinh thành công tác vẫn là cùng Bành Khai Miểu.
Theo lý thuyết Bành Khai Miểu đến công ty không tính là kinh nghiệm lâu năm hay thâm niên, còn không bằng Tần Điềm và Trần Thần, vậy hắn dựa vào cái gì có thể đi theo chứ?
Khâu Dạng khó tránh mà tự hỏi, lúc buổi chiều đi làm nàng cũng có chút mất tập trung, ngẫu nhiên ngẩng đầu lên nhìn về phía văn phòng Cù Ngôn.
Cù Ngôn đang làm việc nghiêm túc, không có chú ý tới ánh mắt nàng, chờ đến khi tan tầm, Khâu Dạng cũng không cùng cô ấy liếc mắt lấy một cái.
Nhưng như vậy cũng tốt, Khâu Dạng còn lo lắng cho tâm tư mình bị bại lộ.
Hiện tại cũng không phải thời cơ tốt để đối đầu.
Nàng lại không phải đồ ngốc, những việc này xâu chuỗi lại, có việc nào không liên quan đến Cù Ngôn?
Chỉ là nàng như cũ không nhanh nghĩ thông suốt như vậy.
Trước lúc tan tầm, Khâu Dạng nhận được tin nhắn của Thẩm Nịnh Nhược, là cô an bài một cái tài xế tới đón chính mình tan tầm, đó chính là xe cô.
Khâu Dạng:......?
Khâu Dạng phản hồi tin nhắn: 【Em tự mình có thể trở về.】
【Chị không yên tâm.】 Thẩm Nịnh Nhược lại là bốn chữ này, lúc trước Khâu Dạng uống