Chuyển ngữ: Hoa Linh Linh
Mọi người lại cười nói một lúc, đến mười giờ, sư mẫu bắt đầu chuẩn bị bữa trưa.
Tất cả đều lao vào bếp muốn giúp đỡ nhưng lại bị bà cụ đẩy ra ngoài, nói là vướng víu. Mặc dù bị ghét bỏ nhưng thật ra ai cũng biết, mỗi năm vào ngày sinh nhật của thầy, sư mẫu đều sẽ tự tay nấu bữa ăn này, đây là lệ cũ của nhà thầy, chỉ có người giúp việc mới có thể thỉnh thoảng giúp đỡ một chút.
Không được vào bếp giúp đỡ, mọi người chỉ có thể tự tìm thú vui, một nhóm người chơi game cùng cháu trai lớn của thầy trong phòng khách, một nhóm người ra ngoài mua đồ ăn vặt và đồ uống.
Hứa Giai Ninh thuộc nhóm sau, bên kia Thạch Nhụy vừa đề nghị đi siêu thị, bên này cô đã giơ tay xung phong đi theo. Cái chính là cô không chơi được game, cùng ai ghép đội cũng sẽ là đồng đội heo danh xứng với thực, đừng làm hại người ta thì hơn. Một nhóm do Thạch Nhụy lái xe hùng dũng xuất phát đến siêu thị gần đó. Hứa Giai Ninh ngồi ở ghế phó lái, nghe Thạch Nhụy, Trần Diểu và một đàn chị khác nói chuyện phiếm về bát quái trong học viện và trường, dường như ai cũng không thể chen miệng vào. Những người khác thấy cô im lặng thế, liền không nhịn được trêu chọc cô.
“Giai Ninh, bình thường ngoài việc học ra, trong cuộc sống của em còn có gì khác không? Không có gì để tiêu khiển giải trí à?” Thạch Nhụy thực sự không dám tin, trong thế hệ sinh viên đại học hiện đại này vẫn còn có người sống một cuộc sống nhàm chán vô vị như vậy, cô ấy nhìn Trần Diểu qua gương chiếu hậu: “Tiểu Diểu Diểu, ở ký túc xá em ấy cũng như vậy à?”
Trần Diểu nhìn vành tai hơi đỏ của Hứa Giai Ninh, cười rồi giúp cô giải vây: “Cũng bình thường ạ, thỉnh thoảng cũng có xem chương trình giải trí gì đó, phải không Giai Ninh?”
“Thật sao, xem chương trình gì thế?” Thạch Nhụy ngạc nhiên hỏi.
“Thì xem một chút ‘tôi là ca sĩ’, ‘ca sĩ sáng tác’ kiểu vậy, thỉnh thoảng nghe nhạc, thư giãn một chút…” Hứa Giai Ninh ngại ngùng trả lời, quả nhiên, lông mày đang nhướng lên của Thạch Nhụy liền hạ xuống. Thể loại hơi đơn nhất rồi, nhưng đối với Hứa Giai Ninh, hình như cũng không thể đòi hỏi nhiều hơn.
“Không tệ nha, tiếp tục duy trì đi, có lẽ em và thầy Uông sẽ có rất nhiều đề tài để nói chuyện.” Buông một tay ra vỗ vai Hứa Giai Ninh, Thạch Nhụy nói.
Hứa Giai Ninh: “…”
Kì thực Hứa Giai Ninh biết cuộc sống của cô có chút nhàm chán vô vị. Cũng muốn thay đổi, nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu. Bởi vì từ trước tới giờ, cô vẫn luôn sống như vậy.
Khi còn bé cô ở với bà ngoại trong một thị trấn nhỏ, hàng ngày đi học đều có bạn, về nhà thì có chiếc TV. Lúc đó, điều đầu tiên khi đi học về mỗi ngày là bật TV lên xem bộ phim hoạt hình của kênh trung ương. Vì thế mà bị bà ngoại nói không biết bao nhiêu lần, bảo là hại mắt, nhưng cô vẫn muốn xem. Sao có thể không xem chứ, nếu không xem thì ngày hôm sau đi học lấy đâu ra chuyện để nói nữa?
Sau đó lên thành phố học, cô được gửi đến ở nhà chú, vì đông người nên không tiện xem TV nữa, lúc rảnh rỗi chỉ có thể đọc sách, một dáng vẻ ngoan ngoãn chăm chỉ học hành, ở trường cũng không thể kết thêm bạn. Sau này lên cấp ba thì chỉ có hơn thế, bài vở ngập đầu, ai cũng thân mình lo còn chưa xong. Cứ như vậy một đường lên đại học, nghiên cứu sinh, mỗi khi nhìn lại quá khứ đều thấy cứng nhắc thiếu sinh khí. Nếu phải nói đến một chút dải màu sắc trong đó, thì phần lớn đều là do người khác mang đến, hiện tại cũng đều đã rời xa cô.
Đây chính là cuộc sống của Hứa Giai Ninh, dường như không có nỗi buồn cũng chẳng có niềm vui. Cô không biết nếu đổi thành người khác thì có thể sống được hay không, dù sao thì cô vẫn luôn như vậy, và sẽ tiếp tục như thế…
Sau khi vào siêu thị, mấy người Thạch Nhụy liền như mừng rỡ nhảy cẫng lên điên cuồng quét sạch đồ ăn vặt. Bình thường Hứa Giai Ninh rất ít khi mua, cũng không biết loại nào ngon nên dứt khoát nói với bọn họ một tiếng rồi ra bên ngoài siêu thị trông xe. Đây cũng là điều sư mẫu dặn lúc trước khi đi, bà nói khoảng thời gian này ở đây có người chuyên đâm thủng lốp xe, bảo bọn họ chú ý chút. Hứa Giai Ninh không biết những người này hành động như thế nào, nhưng xét thấy đây là một siêu thị nhỏ lại không có lực lượng an ninh như nhân viên bảo vệ, cô quyết định ở lại để