Chuyển ngữ: Hoa Linh Linh
Quý Minh Viễn nhìn thấy Hứa Giai Ninh cũng giật mình một hồi, còn chưa kịp nói gì đã bị cô kéo người quay lại đi về phía sau.
Quý Minh Viễn: “…”
Hai người bước nhanh đi thật xa, đợi đến khi cảm thấy an toàn rồi Hứa Giai Ninh mới buông Quý Minh Viễn ra.
Vì quá căng thẳng nên tim Hứa Giai Ninh đập cực nhanh. Cô đứng đó bình ổn lại một lúc lâu, đợi đến khi cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn rồi mới lại nhận ra có gì đó không đúng. Vừa ngẩng đầu lên liền thấy Quý Minh Viễn đang ở một bên quan sát cô.
Hứa Giai Ninh sửng sốt, vội vàng đứng thẳng dậy chào hỏi anh: “Thầy Quý, sao thầy lại ở đây ạ?”
Quý Minh Viễn nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, thật lâu sau mới quay đi chỗ khác: “Một người bạn đến Vũ Thành chơi, biết tôi ở đây nên hẹn gặp mặt.” Anh đặc biệt không nhắc đến việc Thành Tiểu Kha đến tìm người, dù sao cũng là chuyện riêng tư cá nhân.
Hứa Giai Ninh ồ một tiếng, nhất thời không biết phải nói gì.
Kì thực trong lòng cô vẫn rất tò mò, Vũ Thành lớn như vậy, sao anh và bạn cũng hẹn gặp mặt ở Meili chứ. Có một suy đoán mơ hồ hiện ra, nhưng Hứa Giai Ninh sợ bản thân tự mình đa tình nên không dám nghĩ tiếp nữa.
Hai người im lặng một lúc lâu, thấy cô không có ý định nói tiếp, Quý Minh Viễn chủ động mở miệng: “Tối nay chơi vui không?”
Hứa Giai Ninh: “… Cũng được ạ.”
Thực ra không tốt chút nào. Nhưng tình cảnh xấu hổ như vậy làm sao có thể nói ra chứ?
Để tránh lộ ra câu trả lời này quá qua loa, Hứa Giai Ninh mỉm cười với Quý Minh Viễn, kết quả liền thấy người này không nói gì nữa, chỉ một mực nhìn cô, mang theo chút ý dò xét. Đột nhiên có một ý nghĩ lướt nhanh qua trong đầu cô, sau khi Hứa Giai Ninh hiểu ra, tim cô bỗng giật thót.
“Thầy Quý, thầy nhìn thấy rồi sao?”
Làm sao có thể không thấy được! Một bàn nổi bật nhất trong cả nhà hàng, ai đi vào cũng đều không nhịn được liếc nhìn vài cái. Hai nữ tám nam, đây được coi là kiểu họp mặt bạn học gì chứ?
Cô gái trước mặt như con tôm luộc vừa chín tới, mặt đỏ bừng bừng. Quý Minh Viễn thấy vậy, trong lòng cuối cùng cũng cảm thấy thoải mái hơn.
“Chơi vui là được rồi.”
Không nhịn được, anh lại nói ra một câu như thế. Quả nhiên, Hứa Giai Ninh hơi mất tự nhiên.
Cũng nhờ bị Quý Minh Viễn hỏi nên cô mới nghĩ tới, anh và cô bây giờ… Quan hệ có chút phức tạp. Anh vẫn đang ở đó xem xét lại tình cảm của mình dành cho cô, vẫn chưa có câu trả lời rõ ràng, mà cô bên này đã chạy đến tham gia kiểu họp lớp có ý đồ riêng này. Nhìn thế nào cũng thấy hơi tàn nhẫn. Tuy nói hiện tại hai người không có gì, nhưng… dù sao cũng chính là xấu hổ, rất xấu hổ.
Dường như cũng ý thức được bọn họ lúc này vẫn đang trong mối quan hệ mờ mịt, Quý Minh Viễn thu lại cảm xúc không vui trong lòng, hỏi: “Vừa rồi chạy cái gì?”
“Không có gì ạ, vừa rồi thấy hai người cãi nhau, không tiện ở lại lâu cho nên mới vội vàng rời đi.”
Trải qua một phen cảm xúc lên xuống không ngừng, lúc này tâm tình của Hứa Giai Ninh đã bình tĩnh hơn rất nhiều, cũng không còn cảm thấy một màn vừa rồi bản thân nhìn thấy có bao nhiêu chấn động nữa. Vào khoảnh khắc này, trong lòng cô càng nhiều hơn là sự ảo não, chán nản thất vọng vì đã đồng ý đến bữa tiệc này.
Quý Minh Viễn sao có thể không nhìn ra được chứ, anh nhất thời có chút hối hận vì vừa rồi đã bỡn cợt và hành động theo cảm tính. Chẳng qua chỉ là một buổi họp mặt bạn học kèm theo chút ám muội không rõ ràng thôi, anh so đo cái này với cô làm gì? Cô sinh viên này là người như thế nào anh còn không rõ sao? Nếu như dễ dàng bị bắt đi như vậy, ban đầu anh đã không đến mức phải khổ tâm như thế vì cô, sẽ không vô duyên vô cớ mà lộ ra sự vô dụng rồi.
Trong lòng cảm thấy khá hơn, Quý Minh Viễn hắng hắng giọng, nói: “Còn muốn quay về không?”
Đây là hỏi cô xem liệu có còn muốn trở lại bữa tiệc đó không.
Hứa Giai Ninh lắc đầu: “Thực ra cũng không có gì thú vị, em vừa mới trốn ra ngoài.”
Quý Minh Viễn nhướng mày, bên môi nở nụ cười nhẹ, nói: “Vậy thì ngồi với tôi một chút đi.”
Hứa Giai Ninh: “… Thế bạn của thầy thì sao?” Không phải có hẹn với bạn à? Làm thế nào mà…
“Cậu ấy hiện tại có lẽ đang bận, không quan tâm được đến tôi đâu.”
Nếu như anh đoán không nhầm thì hai người đang tranh cãi mà Hứa Giai Ninh vừa nhìn thấy rất có thể là Thành Tiểu Kha và Lâm Chiêm. Biết hai người này có chuyện dây dưa lằng nhằng, anh cũng không đi làm phiền bọn họ nữa.
“Thế nào?” Thấy Hứa Giai Ninh còn đang do dự, Quý Minh Viễn lại hỏi. Hứa Giai Ninh khẽ cắn môi, nhìn vào đôi mắt đen trong suốt của người đàn ông, cuối cùng gật đầu đồng ý.
*
Hai người đi tới một chỗ ngồi gần quầy bar, cách khu ăn uống xa một chút, kèm theo tiếng hát trầm thấp của ca sĩ trên sân khấu, bầu không khí rất tốt.
Hai người vừa ngồi xuống liền có một người phục vụ mang thực đơn đến. Quý Minh Viễn không có khẩu vị, vừa rồi tùy tiện ăn chút đồ lót dạ, bây giờ anh chỉ muốn một ly rượu. Chuyển ipad dùng để gọi món cho Hứa Giai Ninh, thấy cô lượn lờ trên trang thực đơn rượu mãi, anh liền tuyên bố trước: “Em gọi nước trái cây uống đi.”
Hứa Giai Ninh sững sờ, nghĩ là anh cho rằng mình không uống được, cô liền giải thích: “Em có thể uống rượu.”
“Tôi biết.” Quý Minh Viễn nói: “Nhưng tốt nhất vẫn là đừng uống.”
Hứa Giai Ninh: “… Tại sao ạ?” Vừa rồi trong lòng cô còn khen anh là người tôn trọng phụ nữ nhất, sao nháy mắt đã xen vào chuyện cô uống rượu thế này rồi?
“Em nói xem?”
Quý Minh Viễn bình tĩnh hỏi lại, nhưng ánh mắt anh lại tràn đầy ý tứ hàm xúc, Hứa Giai Ninh nhìn vào mắt anh vài giây chợt hiểu ra. Gần như cùng lúc đó, cô cũng hận sự thông minh của mình.
Lần đầu tiên cô tỏ tình với anh chính là sau khi uống rượu.
Lần đó vừa tham gia một nhóm đề tài dự án lớn, công ty liên quan mời họ dự tiệc, mỗi người trên bàn ăn đều được rót một ly rượu, nói là rượu đặc sản của địa phương. Lúc đó Quý Minh Viễn đã ngăn cô lại, không muốn để cô uống. Nhưng hôm ấy tâm trạng của cô không được coi là tốt, rất muốn uống chút rượu nên đã nói với anh là không sao, cô có thể uống.
Uống xong ly rượu đó, lúc trên bàn ăn cô cũng không có phản ứng gì, trên đường về khách sạn thì hơi choáng váng, đợi đến khi về đến phòng liền có chút mê man. Ban đầu Quý Minh Viễn định gọi một người đến chăm sóc cô, nhưng làm gì được khi cô thỉnh cầu anh đừng rời đi. Vì không còn cách nào khác, anh đành ở lại chăm sóc cô suốt hai tiếng đồng hồ, mà cô cũng không kìm được, thổ lộ hết những lời ẩn sâu trong lòng ra.
Đêm hôm đó có thể nói là phần mở đầu cho mọi thứ sau này. Sau chuyện đó, Hứa Giai Ninh đã nhớ lại vô số lần trong lòng, nhưng cô chưa từng nói ra trước mặt Quý Minh Viễn. Không ngờ anh lại chủ động nhắc đến lần nữa. Hứa Giai Ninh cho dù không thẹn với lòng cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng. Không kiên trì đòi rượu nữa, cô tùy tiện chọn một ly nước trái cây rồi đưa ipad lại cho người phục vụ.
*
“Không phải mỗi lần em say đều sẽ làm những chuyện ngốc nghếch.”
Trầm mặc một hồi, sau khi cảm xúc bình ổn trở lại, Hứa Giai Ninh giải thích, trong giọng nói của cô mang theo chút phiền muộn hiếm có. Hiện tại cô nhớ lại rồi, lần này ra ngoài làm đề tài, hễ có tiệc là anh đều sẽ cố hết sức ngăn không để cô uống. Lúc đó