Hứa Giai Ninh đã gần một năm chưa gặp Trang Ngạn rồi. Mà trước đó, cơ hội họ gặp gỡ cũng không nhiều.
Nhưng cô vẫn nhận ra trong nháy mắt.
Anh ta lúc này đang mặc thường phục, đầu đội mũ lưỡi trai giúp đồng nghiệp xách hành lý, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười. Nghe thấy có người gọi mình, Trang Ngạn ngẩng đầu lên nhìn nhưng không hề phát hiện ra Hứa Giai Ninh ở đằng xa.
Hứa Giai Ninh vô thức kéo chiếc mũ tai bèo trên đầu xuống, đợi tới khi cô nhớ lại, cảm thấy mình không cần phải tránh anh ta thì Trang Ngạn đã quay người rời đi cùng công ty. Hứa Giai Ninh chần chừ giây lát, vẫn không mở miệng gọi anh ta.
Ánh mắt lại lần nữa rơi vào tên công ty in trên xe bus, GRDesign. Một trong mười viện thiết kế kiến trúc hàng đầu thế giới, chính là công ty Trang Ngạn đang làm việc. Hứa Giai Ninh tự giễu trong lòng, vừa rồi sao cô lại không nhận ra nhỉ.
“Giai Ninh, họ mua vé xong rồi, chúng ta có cần qua đó không?”
Kha Cảnh đột nhiên gọi cô, Hứa Giai Ninh hồi thần lại, gật gật đầu.
*
Bởi vì trong khu cảnh không có nhiều người nên chuyến đi này chơi rất thoải mái dễ chịu.
Nhóm đề tài đến một trang trại trong núi, đầu tiên là ăn một bữa trưa vui vẻ, sau khi nghỉ ngơi một lát, họ lên núi hái quả dại, đi câu cá ở khu vực hồ.
Hứa Giai Ninh không hứng thú với hai việc này lắm nhưng vẫn tham gia cả hai. Cô yên lặng ngồi ở phía sau làm hậu cần cho mọi người, nhìn Quý Minh Viễn vừa nói vừa cười lần lượt câu được từng con cá, tâm trạng cũng dần bình tĩnh lại.
Lúc câu cá kết thúc cũng đã gần tối, mọi người dứt khoát trực tiếp làm cơm dã ngoại bên hồ, ăn mấy con cá vừa câu được, rồi lại thả hết những con còn lại đi.
Sau bữa ăn, có người đề nghị đến một quán trà trong núi ngồi.
“Nghe nói trà ở đây được pha bằng nước suối tinh khiết thật, hương vị rất khác biệt, các đồng chí nam đều muốn đi thử, đồng chí nữ các cô có muốn tham gia náo nhiệt không?” Bộ trưởng Giang cười hỏi.
“Không đi đâu ạ, uống nhiều sợ tối không ngủ được, mọi người cứ đi đi.”
Kha Cảnh xua tay cười nói rồi nhìn Hứa Giai Ninh.
Hứa Giai Ninh cũng không có hứng thú gì, chỉ là không lập tức từ chối. Sau khi Kha Cảnh đi rồi, cô mới lặng lẽ nói với Quý Minh Viễn mình không muốn đi lắm.
Quý Minh Viễn cũng không thích uống trà, nhưng bộ trưởng Giang nhất định muốn anh đi, nói có chuyện muốn với anh. Nghe thấy Hứa Giai Ninh nói vậy, anh đáp: “Vậy em về nghỉ ngơi trước đi, lát nữa uống trà xong chúng ta lại liên lạc.”
Ý tứ này không thể rõ ràng hơn, tối nay còn có sắp xếp khác.
Hứa Giai Ninh cũng sợ anh có ý định này nên mới không trực tiếp rời đi cùng Kha Cảnh. Lúc này nghe anh nói thế, trong đầu cô liền hiện lên hai chữ: Quả nhiên. Trong chuyện này, họ đã có một sự hiểu ngầm ăn ý.
Khuôn mặt không chịu sự kiểm soát mà đỏ bừng lên, Hứa Giai Ninh khẽ vâng một tiếng.
*
Sau khi rời khỏi bờ hồ, Hứa Giai Ninh không trở về khách sạn ngay. Lúc này vẫn còn sớm, cô vẫn muốn đi dạo ở đây một chút.
Vì bờ hồ là một nơi có môi trường khá thích hợp trong toàn bộ khu cảnh nên luôn có nhiều khách du lịch tập trung ở đây. Hứa Giai Ninh không đến chỗ đông người mà đi bộ dọc theo con đường nhỏ ven hồ.
Càng lên cao, người càng ít. Hứa Giai Ninh chọn một nơi yên tĩnh, vừa định cởi giày ngồi xuống thì đột nhiên có một người từ sau thân cây cao đứng lên. Hứa Giai Ninh bị doạ giật mình, mà lúc người đàn ông đó thấy cô cũng dừng bước chân lại.
“Hứa Giai Ninh?”
Là Trang Ngạn. Vừa rồi không nhìn thấy Hứa Giai Ninh, cho nên lúc này khi nhận ra cô, anh ta có vài phần kinh ngạc.
Hứa Giai Ninh rất bình tĩnh, cô nhìn anh ta, cười nhẹ: “Xin chào, Trang Ngạn.”
Trang Ngạn dùng tốc độ nhanh nhất bình tĩnh lại, sau đó mỉm cười: “Xin chào, sao cô lại ở đây?”
“Gần đây có một đề tài đang hợp tác với bộ ủy, đến đây để họp giữa kỳ, bên đó tổ chức cho chúng tôi đi chơi.”
Hứa Giai Ninh trả lời rất nghiêm túc, Trang Ngạn ồ một tiếng, nói: “Chúng tôi là đoàn đội công ty tổ chức.” Anh ta nói: “GR Design.”
“Tôi thấy rồi.” Hứa Giai Ninh cười nói.
Trang Ngạn lại có chút bất ngờ nhưng cũng chỉ cười cười, không hỏi gì.
Ngoài chào hỏi đơn giản vài câu ra, giữa hai người không có gì để nói cả, vậy nên bầu không khí rất nhanh đã rơi vào sự cứng ngắc lạnh lẽo.
“Gần đây thế nào?” Trang Ngạn phá vỡ sự im lặng, hỏi.
“Rất tốt.” Hứa Giai Ninh đáp: “Còn anh, anh thế nào?”
“Tôi cũng rất tốt, chỉ là công việc hơi bận.”
“Công ty lớn bận chút là chuyện bình thường.” Hứa Giai Ninh nói xong dừng lại một lát, hỏi: “Sức khỏe của dì một năm nay thế nào?” Trang Ngạn không trả lời ngay mà hơi nhướng mắt nhìn Hứa Giai Ninh.
*
Nếu như nói trên thế giới này có người đàn ông nào đặc biệt đối với Hứa Giai Ninh, vậy thì ngoài Quý Minh Viễn ra, chỉ có Trang Ngạn. Đầu tiên là vì bản thân cô, sau là vì bạn thân của cô, Chung Linh. Trang Ngạn chính là kẻ đầu sỏ hại chết Chung Linh, đồng thời, cũng là người đàn ông duy nhất Chung Linh yêu từ nhỏ tới lớn.
Thực ra, khi Chung Linh còn sống, Hứa Giai Ninh chưa bao giờ nghe cô ấy nhắc đến cái tên này. Cô biết anh ta là qua một lá thư.
Lúc đó khi tin tức Chung Linh bất ngờ qua đời truyền tới cô cũng đang ở quê. Khi ấy bà ngoại Lâm Tòng Phương ốm một trận, cô phải về chăm sóc. Lúc biết Chung Linh ở Yên Thành xảy ra chuyện, cô cứ nghĩ chỉ là thân thể khó chịu, không ngờ lại nghiêm trọng đến mức phải cần cha mẹ Chung đến để chăm sóc. Lúc đó khi nghe được tin này, Hứa Giai Ninh liền có dự cảm không lành, sau nhiều lần liên lạc với Chung Linh không thành lại đợi được tin cô ấy qua đời.
Lúc đó Hứa Giai Ninh chỉ cảm thấy trời đều sập rồi, nhất thời khó mà tin được sự thật này. Người bạn thân nhất