Chuyển ngữ: Hoa Linh Linh
Thư được lật tìm thấy trong một cuốn sách.
Cuốn sách có tên 《Mùa hoa và mùa mưa》 này là Chung Linh đưa cho Hứa Giai Ninh khi cô vừa xin nghỉ về nhà vì nhận được tin bà ngoại bị ốm. Lúc đó cô ấy tiễn cô đến ga tàu, nói trên đường đi khó tránh khỏi sẽ cô đơn, có thể đọc cuốn sách này để giết thời gian.
Vì lo lắng cho bà ngoại nên suốt một đường Hứa Giai Ninh không có đọc qua, sau khi về đến nhà càng không có thời gian để ý đến. Rất lâu sau, có một ngày lúc bị ốm vô cùng khó chịu, cô lấy sách ra để nhìn vật nhớ người thì mới phát hiện bên trong kẹp một bức thư.
Là bức thư Chung Linh viết, nhìn thấy nét chữ xinh đẹp quen thuộc ấy, Hứa Giai Ninh đột nhiên ngồi bật dậy khỏi giường. Mà đợi đến khi đọc xong nội dung, toàn thân cô bắt đầu run rẩy không thể kiểm soát được.
Trong thư, Chung Linh nói với cô về những phiền não gần đây.
Hóa ra vào lúc cô không hề hay biết, Chung Linh đã có người mình thích. Người đó có thể được coi là đồng hương, nhà ở một thị trấn nông thôn cấp bốn giáp Dung Thành, thuộc cùng một tỉnh với Dung Thành. Hai người quen nhau trong hội đồng hương của Đại học Thanh Hoa, người đó trên cô ấy bốn khoá, khi cô ấy thi đỗ vào Đại học Thanh Hoa, anh ta cũng vừa vặn trực tiếp học lên nghiên cứu sinh tại trường. Bởi vì thỉnh thoảng hội đồng hương hay tổ chức hoạt động nên hai người lần lượt gặp nhau. Mỗi lần gặp đôi bên đều không nói chuyện nhiều, nhưng Chung Linh vẫn luôn thầm để ý đến anh ta. Theo cô ấy thấy, người này là một người rất rất tốt. Ăn mặc đơn giản bình thường, không khoe khoang như những nam sinh cùng tuổi, nhìn thanh tú sạch sẽ khiến người ta cảm thấy rất dễ chịu. Đồng thời anh ta cũng rất biết chăm sóc người khác. Mỗi lần tụ tập, anh ta không phải là người nói nhiều nhất, nhưng lại là người chu đáo có tâm nhất, bất động thanh sắc mà sắp xếp chuẩn bị mọi thứ rất tốt làm cho mọi người tiếp xúc với nhau đều cảm thấy rất thoải mái dễ chịu. Chính là một người như vậy, Chung Linh không thể khống chế được mà thích anh ta.
Cũng giống như Hứa Giai Ninh, sau khi yêu một người, Chung Linh rất vui vẻ. Nhưng bản tính e lệ rụt rè khiến cô ấy chôn sâu phần tình cảm này ở trong tim, bởi vì cô ấy không chắc liệu người này có thích mình hay không, theo lời Chung Linh trong bức thư nói là: “Mỗi khi tớ nhìn anh ấy, ánh mắt của anh ấy đều ở nơi khác, chưa từng dừng lại trên người tớ”. Bởi vì người đó hoặc là vô tâm, hoặc là cố ý phớt lờ nên người vốn dĩ không tự tin như Chung Linh lại càng thêm bất an. Có một khoảng thời gian dài cô ấy không dám tham gia hội đồng hương, cuối cùng vẫn không kiềm chế được sự nhớ nhung anh ta nên mới lại đến.
Nếu vẫn cứ tiếp tục yêu thầm như vậy đối với Chung Linh mà nói chưa chắc đã không phải là một điều may mắn. Nhưng ông trời nhân từ, không thể nhịn được khi thấy Chung Linh suy tính hơn thiệt như thế, cho nên đã quyết định để cô ấy biết tâm tư của chàng trai đó. Chỉ là đồng thời ông trời cũng rất keo kiệt, cho nên đã dùng một cách thức rất tàn khốc để tiết lộ câu trả lời.
Đó là một ngày mưa, Chung Linh đi tìm một vị đàn anh vì chuyện của hội đồng hương. Vị đàn anh này cùng khoá với người cô thích, hai người cùng nhau thuê một phòng ngoài trường học để đi thực tập. Bình thường nếu trong hội đồng hương có hoạt động nhỏ không cần địa điểm nghiêm túc thì sẽ tổ chức ở đây.
Bởi vì mưa to nên muộn một lúc Chung Linh mới chạy đến được phòng trọ, lúc này người đàn anh vì có chuyện gấp nên đã đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại mình anh ta.
Vì chưa bao giờ đối mặt với anh ta một mình nên trong lòng Chung Linh rất căng thẳng, thầm nghĩ xem tìm chủ đề gì nói mới có thể khiến bầu không khí bớt lúng túng xấu hổ như vậy. Không ngờ anh ta lại lên tiếng trước. Anh ta hỏi một số câu hỏi có chút kỳ lạ, chẳng hạn như đã từng hẹn hò chưa, nghĩ thế nào về anh ta. Lúc đó trong lòng Chung Linh liền có một dự cảm, tim cô ấy bắt đầu đập thình thịch. Quả nhiên không lâu sau, anh ta đã tỏ tình với cô ấy. Vào thời điểm đó, tâm trạng của Chung Linh rất phức tạp, có bất ngờ, có vui sướng, nhất thời quên cả nói chuyện. Có lẽ chính vì sự chần chừ nửa khắc ấy đã khiến anh ta lầm tưởng cô ấy không thích mình. Thế là anh ta trực tiếp nghiêng người tới, đè lên áp sát cô ấy.
Hai người ở khoảng cách gần, Chung Linh ngửi thấy mùi rượu trên người anh ta mới hiểu ra sự khác thường của anh ta ngày hôm nay. Trong lòng cô ấy cuối cùng cũng có chút hoảng sợ, muốn đẩy anh ta ra, lại bị anh ta kiên quyết đè chặt ở phía dưới.
Mọi chuyện xảy ra vô cùng đột ngột, sau khi kết thúc rồi Chung Linh vẫn còn chưa hồi thần, đợi đến khi cơn đau dưới hạ thân truyền lên đến ngực, cô ấy mới tỉnh táo lại, đứng dậy rời khỏi phòng trọ. Không cho anh ta bất cứ cơ hội nào để nói, dù là lời xin lỗi hay giải thích cô ấy cũng đều không muốn nghe.
Người mình thích cũng thích mình, đây có lẽ là chuyện hạnh phúc nhất trên đời. Nhưng cách nghiệm chứng lại cứ phải khiến cho cô ấy khó mà chấp nhận như thế. Vài ngày sau, Chung Linh rơi vào sự giày vò đau đớn. Mà không lâu sau, cơ thể cô ấy cũng bắt đầu cảm thấy không thích hợp.
Những chuyện xảy ra sau đó nữa Hứa Giai Ninh đều đã được thông báo. Cô nhanh chóng nhìn thấy đoạn cuối, nhìn thấy Chung Linh hỏi cô: Ninh Ninh, cậu nói xem nếu như anh ấy đến tìm tớ, thành thật xin lỗi tớ, tớ có nên tha thứ cho anh ấy không? Tớ thực sự không có cách nào chấp nhận được chuyện đó, nhưng Ninh Ninh, tớ lại thích anh ấy nhiều như vậy… thực sự, thực sự, rất thích… Ninh Ninh, tớ bị ma nhập rồi, cậu mắng tớ vài câu đi, mắng cho tớ tỉnh… Tớ đợi câu trả lời của cậu… Trước đó, hãy cho phép tớ được nhớ về anh ấy lần nữa… Trang Ngạn, Trang Ngạn…
*
Trang Ngạn.
Sau khi nhìn thấy hai chữ này, trong mắt Hứa Giai Ninh tràn đầy oán hận, hận không thể lập tức đốt cháy hai chữ ấy. Nhưng cô vẫn cố nhịn xuống, lau nước mắt, từ trên giường ngồi dậy, muốn đi tìm Trang Ngạn ngay lập tức.
Đã có hai manh mối là tên và quê thì không khó để tìm được Trang Ngạn.
Lúc đầu, khi đối mặt với lời lên án buộc tội của Hứa Giai Ninh, Trang Ngạn không thừa nhận. Sau đó, dưới sự ép hỏi gay gắt của cô, phòng ngự tâm lý của Trang Ngạn sụp đổ, anh ta quỳ xuống trước mặt cô. Lúc đó đã cách thời điểm Chung Linh qua đời vài tháng. Có thể nhìn ra, trong mấy tháng qua, Trang Ngạn sống không hề tốt, cả người gầy rộp, nhìn không ra hình người, hiển nhiên là dáng vẻ chịu phải sự đả kích cực lớn cực sâu sắc. Nhưng điều này không có nghĩa là anh ta có thể vì vậy mà nhận được sự tha thứ.
Vào ngày thứ hai sau khi phát sinh quan hệ với Chung Linh, Trang Ngạn đã đi nơi khác công tác. Trong đó có những yếu tố công việc cần thiết, nhưng nhiều hơn cả là vì tránh Chung Linh. Bởi vì anh ta cũng không có cách nào chấp nhận được mình lại ra làm một chuyện như vậy.
Trang Ngạn có thể nói là nhất kiến chung tình với Chung Linh, nhưng vì những trải nghiệm thất bại trong tình cảm ở quá khứ khiến anh ta không dám dễ dàng tỏ tình với cô ấy. Cứ như vậy chịu đựng, nhẫn nhịn, cho đến khi mọi chuyện hoàn toàn mất kiểm soát. Ban đầu, có lẽ là do tâm lý cố ý trốn tránh nên anh ta không nghĩ nhiều. Chỉ muốn để sau khi hai người bình tĩnh lại, anh ta sẽ nói chuyện rõ ràng với Chung Linh, mở lòng và thẳng thắn thú nhận tất cả. Nhưng anh ta không ngờ, mầm tai hoạ đã bị chôn vùi từ đó. Khi lần đầu tiên nghe tin Chung Linh qua đời, anh ta đã ngồi xơ xác hai ngày hai đêm, một phút cũng không chợp mắt. Rất muốn đi thăm Chung Linh, khi đã sắp lên đường rồi anh ta lại nghe tin nhà trường bắt đầu truy tìm người đàn ông gây ra chuyện. Lúc này anh ta sợ rồi. Trang Ngạn chưa bao giờ khinh thường bản thân đến thế, nhưng anh ta biết, mình thực sự sợ rồi, không dám đứng lên, càng không dám thừa nhận. Bởi vì chuyện đã đến nước này, một khi bước lên thì mọi thứ của anh ta đều sẽ bị hủy hoại. Anh ta không thể chịu nổi kết cục như vậy nên quyết định chạy trốn. Đồng thời, nỗi thống khổ và dằn vặt giày vò trong lòng lại chân thật như vậy nên khoảng thời gian đó, Trang Ngạn đã sụt cân nhanh chóng đến mắt thường cũng có thể nhìn thấy.
Bởi vì thực