Trận mưa đổ xuống một cách bất ngờ, bầu trời tối đen như mực, từng hạt mưa lớn tựa như sợi dây chuyền trân châu bị đứt rơi xuống đất khiến cho cả thế giới chỉ còn lại âm thanh của tiếng mưa rơi.Trình Mẫn không có thói quen mang dù mà hôm nay cũng không lái xe đi nên đành đồng ý với sự giúp đỡ của bạn trai cũ, được anh ta đưa về nhà.Cô cười hỏi: “Anh không sợ bị vợ chưa cưới phát hiện mình gặp riêng bạn gái cũ à?”Nhắc tới vợ chưa cưới mà trên mặt anh ta không hề có một chút dịu dàng nào, thậm chí còn hơi lạnh lùng.
Anh giễu cợt: “Cô ấy biết thì sao nào?”Trình Mẫn không thích giọng điệu khinh miệt này.
Cô lười biếng giương mắt: “Anh như vậy là không ổn đâu, sắp kết hôn rồi mà còn không đáng tin cậy như thế.
Tằng Vũ, tuy năm đó anh rất phiền phức nhưng cũng đâu như bây giờ.”Cô nói xong mà anh vẫn thờ ơ, chỉ hỏi lại: “Em còn quan tâm đến chuyện của anh à?”Trình Mẫn cảm thấy lời này không đúng lắm.
Không phải cô quan tâm đến chuyện của anh mà là đang thể hiện lòng tốt với một cô gái xa lạ cơ.
Thế là cô đáp: “Tôi không phải quan tâm anh mà chỉ đơn thuần nói chuyện bằng lương tâm thôi.”Anh ta nghe vậy thì hình dung cô như thế này: “Trình Mẫn, cái tính ngay thẳng ngu ngốc của em vẫn giống y như trước kia.”Trình Mẫn không thích kiểu hình dung này mặc dù cô thấy nó rất hợp với mình.
Cô giật giật cổ, do ngồi không sai tư thế nên bây giờ sau gáy mỏi không chịu được.
Cô đáp với vẻ uể oải: “Cảm ơn anh.”Anh ta đã thành công dập tắt mọi sự tò mò trong lòng cô.
Dù sao thì đó là cuộc sống của người khác, cô có nói nhiều cũng vô ích thôi.Một lúc lâu sau Tằng Vũ không nói thêm gì nữa.
Không biết anh ta đang nghĩ gì mà trông có vẻ lơ là.
Trình Mẫn rất lo lỡ như anh tông vào xe người ta thì nguy hiểm đến tính mạng mình nên lên tiếng nhắc nhở: “Lúc lái xe đừng có phân tâm chứ.”Đến lúc chờ đèn đỏ, anh ta mới rảnh tay quay sang nhìn cô một cái.
Trình Mẫn có thể nhìn thấy vài cảm xúc phức tạp trong mắt anh ta nhưng cô vẫn cười cười, làm bộ như không biết.Anh ta đột nhiên nói: “Giữa bọn anh là mạnh ai nấy lo.”Tằng Vũ dùng câu này để mô tả mối quan hệ giữa anh ta và cô vợ chưa cưới làm Trình Mẫn lập tức hiểu ra.
Nếu cô nhớ không lầm thì điều kiện gia đình của anh ta không tệ, kể ra cũng có chút danh tiếng ở Hồng Kông mà.Thấy cô im lặng, anh ta bèn hỏi: “Em không có gì muốn nói à?”Trình Mẫn cảm thấy không hiểu nổi, cô bật cười: “Tôi phải nói gì đây?”Cô thì nói được lời gì hay chứ, cùng lắm là miệng chó không mọc được ngà voi thôi.
Nhưng Tằng Vũ vẫn cứ hy vọng cô có thể nói gì đó, cho dù là những lời chế giễu cũng được.Trình Mẫn thông minh nên tất nhiên sẽ hiểu nhưng đáng tiếc cô không có ý định làm thế.
Cô nói: “Chúng ta vốn không chung đường nên tôi không thể đánh giá cuộc sống của anh cũng như anh không thể hiểu được cuộc sống của tôi vậy.”Anh ta thấy hơi mất mát, hỏi: “Trình Mẫn, phải là người như thế nào mới có thể đi vào lòng em?”Cô chưa từng nghĩ tới vấn đề này.
Đời người ngắn ngủi, tội gì phải đi nghĩ ngợi mấy chuyện phiền não này làm gì.
Mà nếu có nghĩ thì sao chứ, cũng đâu có đạt được, ngược lại còn phải ôm hy vọng, vậy chẳng phải là càng phiền phức hơn sao?Trình Mẫn không nói một lời mà chỉ nhìn cần gạt nước đung đưa qua lại và những giọt nước đọng trên mặt kính.Ngay lúc anh cho rằng cô sẽ không trả lời thì nghe thấy cô nhẹ nhàng nói: “Người có thể lắng nghe tôi.”Anh ta nở nụ cười tự giễu, cho rằng cô đang chế nhạo những năm tháng anh bồng bột tự cho mình là đúng kia.Trình Mẫn lười đi bộ, dù sao anh ta cũng đã đưa về rồi thì không bằng để anh tiễn Phật tiễn tới Tây thiên luôn đi.Tằng Vũ đưa cô tới dưới nhà.
Cô thấy mưa cũng đã sắp tạnh, chỉ còn là cơn mưa phùn nhỏ nên thầm tính toán khoảng cách, nếu chạy nhanh thì sẽ không bị ướt nhiều nên định xông thẳng ra ngoài luôn.Nhưng Tằng Vũ đã nhìn ra ý nghĩ của cô nên chỉ chỉ ghế sau, nói với cô: “Có dù đấy.”Trình Mẫn chỉ liếc mắt một cái rồi từ chối luôn: “Không cần.”Cô là một người rất biết điều.
Cô không muốn có bất kỳ quan hệ gì với anh ta nữa nên ngay cả một cây dù cũng không muốn lấy.Tằng Vũ muốn khuyên nhưng không biết phải mở miệng thế nào.
Cô không phải là loại phụ nữ dễ bị đả động.
Cô mà đã nói không thì tức là không có cách nào thay đổi.
Ít nhất là anh chưa từng được hưởng sự đãi ngộ đó cũng như làm lòng cô rối loạn.Năm đó anh trẻ người non dạ, ngạo mạn cho rằng trong chuyện tình cảm này nếu không phải là gió đông áp đảo gió tây thì chính là ngược lại, thế nên anh cứ mãi tranh hơn thua với cô.
Để rồi bây giờ nhìn lại, nếu như có thể trở về quá khứ thì liệu anh ta có còn làm vậy nữa không?“Còn có thể gặp lại không?”Trình Mẫn làm như không nghe