Lục Hạo Nam hiếm khi về nhà nên không biết rõ nh hình trong nhà dạogần đây.
Mãi đến lúc về đến nhà, gặp chị dâu Ninh Hinh đang dỗ dànhMiên Miên ăn cơm, anh mới biết anh cả đã quay về Bắc Kinh.Miên Miên vừa tròn sáu tuổi, vẻ ngoài giống Ninh Hinh đến bảy tám phần,nh nh cũng giống hệt mẹ, ngoan ngoãn không quấy phá, là một đứa békhông khiến người ta phải lo lắng quá nhiều.
Chỉ cần dịu dàng dỗ dành haicâu, bé sẽ ngoan ngoãn nghe lời người lớn chứ không như những đứa békhác, quậy đến mức hận không thể phá nhà.Vẻ mặt Lục Hạo Nam không có gì thay đổi nhưng thực ra suy nghĩ của anhđã trôi dạt đến tận chân trời.
Anh nghĩ, nếu như Trình Mẫn bằng lòng sinhcon thì tỷ lệ sinh ra một đứa nhóc coi trời bằng vung khá cao.Bé con sống với ba mẹ ở nơi khác quanh năm nên không có ấn tượng gì vớingười chú hai là anh, Ninh Hinh bảo bé chào hỏi thì bé nhút nhát nhìn anh,chần chừ một lúc lâu mới nhỏ giọng gọi: “Chú hai.”Anh không biết phải gần gũi với trẻ con thế nào nên không dám tùy ệnđến gần bé, sợ sẽ hù dọa bé nên chỉ trầm giọng chào hỏi bé.
Lát sau thìbiến thành trò chuyện với chị dâu cả Ninh Hinh hai câu.Ninh Hinh nhỏ hơn anh cả hai tuổi và bằng tuổi anh.
Cô xinh đẹp tự nhiênlại chăm sóc tốt nên dù đã qua tuổi ba mươi mà trên mặt vẫn không có lấymột nếp nhăn, làn da mịn màng căng bóng.
Không hề ngoa chút nào khibảo cô mới hai mươi tuổi, chắc cũng có người n.Cô lau hạt cơm dính ở khóe môi con gái, cười bảo: “Hôm qua mẹ còn nhắcđến chuyện chú và chú ba không có nhà, ai ngờ hôm nay hai chú đều về.Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến liền.”Lục Hao Nam cười không nói gì, không phải chú ba biết chọn ngày mà là đãhỏi thăm anh trước rồi.Tối hôm qua Trình Mẫn cứ đòi xem phim kinh dị nên anh đành phải liềumình ếp quân tử.
Suốt thời gian xem phim, gương mặt cô luôn căngthẳng, chỉ cần một cơn gió thoảng qua cô cũng giật mình.
Khoa trươngnhất là trên màn hình vừa xuất hiện cảnh nữ quỷ mặt mày be bét máu bòtừ cầu thang xuống, cô đã cứng người quay đầu nhìn anh rồi lặng lẽ dịchsát vào lòng anh.Anh còn tưởng Trình Mẫn không sợ mấy thứ giả tạo này, ai ngờ cô muốnxem nhưng lại sợ, chỉ kém chưa run lẩy bẩy thôi.
Nhưng anh cũng chỉ dámchế giễu hành vi nhát gan của Trình Mẫn ở sau lưng, bên ngoài anh vẫnbình nh như cũ, vuốt ve lưng cô an ủi.Nhưng Lục Cảnh Hàng không có mắt đã gọi điện thoại đến vào đúng lúc ấy.Lục Hạo Nam còn tưởng cậu có chuyện gì quan trọng nên đành phải buôngTrình Mẫn ra và bước ra sân thượng nghe máy.Kết quả thằng nhóc này gọi để hỏi thăm xem bao giờ anh về nhà.
Lục CảnhHàng rất biết nh toán, dù sao cũng phải m thời gian hoàn thành nhiệmvụ về nhà, chi bằng lôi kéo anh hai về chung, như thế thì ba mẹ sẽ khôngcàm ràm cậu nữa.Lục Hạo Nam biết thừa cậu đang nghĩ gì nhưng không nói toạc ra màngược lại còn nói rất cụ thể.Đương nhiên đây không phải biểu hiện của nh anh em thân thiết mà vìanh chỉ muốn kiếm một tấm đệm lưng thôi.Ba anh em họ cùng ở nhà là một chuyện rất hiếm thấy, ngay cả dịp Tết cũngkhông có cảnh này.
Mẹ cứ mong bọn họ ở nhà lâu một chút, bây giờ cuốicùng cũng đạt ước muốn nên mặt mày hớn hở suốt cả ngày.
Bà lo đầu bếpkhông hiểu rõ khẩu vị của các con nên đã tự mình ra trận, bận rộn trongnhà bếp suốt một lúc lậu.Lục Hạo Nam bị ba gọi vào thư phòng, anh cũng đã đoán trước sẽ có mànnày nên khá bình nh.
Anh vào thư phòng, đóng cửa lại, thấy ông khỏemạnh bừng bừng, không giống như đang khó chịu thì thả lỏng đôi chút.Thực ra ông cụ không hay bộc lộ tâm trạng trước mặt các con.
Ông giươngmắt nhìn Lục Hạo Nam, vẻ mặt lập tức chuyển sang nghiêm nghị, lời nói racũng không hề dễ nghe.Trời đang trong vắt bỗng chuyển thành âm u, Lục Hạo Nam dễ dàng đoánđược nguyên nhân.
Trực giác bảo anh hôn nhân là chuyện quan trọngtrong mắt ba mẹ, đề tài trò chuyện chủ yếu ngày hôm nay sẽ là nó.Quả nhiên, ba anh nghiêm nghị nói chuyện chính với anh xong thì bắt đầubóng gió anh bất hiếu, đã qua tuổi gây dựng sự nghiệp mà vẫn không có ýđịnh kết hôn.Lục Hạo Nam không phản bác gì, ngoan ngoãn nghe dạy dỗ.
Không phải làanh không nghĩ mà là Trình Mẫn thay đổi thái độ liên tục, nếu lúc này lạixung đột với người nhà thì không hay chút nào.
Sau khi suy xét thiệt hơn,anh chỉ còn cách ngoan ngoãn nghe ba mẹ dạy bảo.Ông cụ hiểu rõ nh nh của con trai mình, ngoài mặt giả vờ nghe rất chămchú nhưng thực tế không để vào tai, chỉ làm theo ý mình.
Chỉ là bây giờ nóđã trưởng thành nên giấu diếm mọi thứ tốt hơn.
Kỳ thật ông cụ rất yêntâm về đứa con trai này, có chừng mực ến lui đúng lúc, có tài năng lại cónghị lực, là người nổi bật nhất trong số những người cùng thế hệ.
Nếukhông phải chuyện kết hôn không để người lớn bớt lo thì chắc chắn ông sẽkhông gọi Lục Hạo Nam đến càm ràm.Ông cụ tức giận nói rất nhiều nhưng Lục Hạo Nam vẫn bình chân như vại,không có một chút vẻ mặt khác thường nào.
Anh đang nhìn chằm chằmvào chỗ nào đó ở phía trước, giống như đang suy nghĩ viễn vông.Ông cụ nhìn thấy dáng vẻ đó của anh thì càng tức giận hơn nhưng nghĩ đếnlời dặn dò của vợ thì cố