Lục Hạo Nam không kiên nhẫn nghe những lý do của mẹ nên cả quá trìnhđều lạnh mặt, cơm nước xong liền chuẩn bị chạy lấy người.
Kết quả, mẹanh thấy vậy thì tức giận đến đỏ cả mắt.
Thế nên anh phải bất đắc dĩ ở lạimột đêm.Sinh hoạt của Trình Mẫn so với anh phong phú hơn nhiều, vừa tụ tập vớibạn bè vừa câu được câu không trả lời n nhắn WeChat của anh.
Vào lúc10 giờ tối, cô chỉ để lại một câu “Đi chơi” rồi im luôn.Rõ ràng là chơi đến điên rồi.Anh xoa xoa trán, vô cùng không vui.
Dục vọng độc chiếm của anh đối vớiTrình Mẫn rất lớn, như hận không thể để trong mắt trong lòng cô chỉ cómột mình anh.
Nhìn thấy cô ở cạnh người đàn ông khác là anh càng khôngvui, chỉ muốn ôm cô về nhà ngay rồi nhốt lại, để đời này của cô chỉ xoayvòng quanh anh.Nhưng suy nghĩ đó tan biến rất nhanh, anh không thể làm như vậy.
Bởi vìanh biết rõ Trình Mẫn là người chứ không phải hàng hóa.
Cô có suy nghĩ, cócuộc sống riêng của mình.
Một Trình Mẫn chỉ biết coi anh là cả thế giới thìchưa chắc anh đã yêu.Lục Hạo Nam hy vọng Trình Mẫn có thể đứng bên cạnh anh thay vì đứngsau lưng anh.Nghĩ thoáng rồi mây mù liền tan biến, một đêm say giấc.Thời gian trôi qua nhanh như nước chảy, chỉ chớp mắt đã đến tháng Mười,tháng của mùa thu.
Trước đó hai tháng, Trình Mẫn bắt đầu với chuỗi ngàybay vòng quanh thế giới, thỉnh thoảng ở lại Bắc Kinh thì thời gian rảnh đềubị Lục Hạo Nam chiếm cứ.Quan hệ giữa hai người có chút ến triển, nhưng để Trình Mẫn nói là quanhệ yêu đương thì còn chưa tới.Có gì khác nhau?Khác ở chỗ Trình Mẫn vẫn chưa thể nghĩ thông.
Cô có suy nh của riêngmình, Lục Hạo Nam am hiểu đạo lý nóng vội không thể thành công nêncũng không ép cô mà chỉ thuận theo tự nhiên.Lục Hạo Nam cũng rất bận, Trình Mẫn gửi WeChat cho anh, đôi khi đếncuối ngày anh mới trả lời.Trình Mẫn đối với giới chính trị rất mơ hồ, cái duy nhất cô hiểu là cơ cấu tổchức của chính phủ.
Còn lại, qua n tức chiếu trên thời sự cô chỉ biết đượcnăm nay là một năm có khá nhiều sóng gió.
Đôi khi, cô cũng sẽ đột nhiênsinh ra vài phần lo lắng, dù sao ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm HàTây, không có ai sẽ vĩnh viễn thuận lợi cả.Lo lắng làm cô càng thêm rụt rè, không dám bước ra.
Nếu Trình Mẫn chấpnhận Lục Hạo Nam thì cô phải thay đổi để thích ứng với thế giới của anh.Nhưng cô vẫn chưa chuẩn bị tốt tâm lý, thậm chí cô còn cảm thấy mìnhkhông phù hợp với anh.Chỉ là lời này cô không dám nói thẳng ra với Lục Hạo Nam nên chỉ có thể lolắng một mình.Lục Hạo Nam nghe thắc mắc của cô thì bảo cô không cần sợ.
Trên thực tếchính là không cho phép cô lùi bước.Trình Mẫn vừa trở về từ Tây Ban Nha, định ở lại biệt thự hai ngày.
Đáng ếckế hoạch thay đổi, cô ngạc nhiên phát hiện ra anh nuôi mèo trong biệt thự.Nhìn thấy bé mèo, lòng cô liền mềm nhũn, không nhịn được ôm ấp vuốt vecả ngày, thế là quyết định ở lại thêm mấy ngày.Cô đi Tây Ban Nha nửa tháng, nhưng mà trên thực tế hai người đã gần mộttháng không làm.
Nắng hạn gặp mưa rào, không biết ết chế là điều đươngnhiên.Ban ngày Trình Mẫn ôm mèo, tối đến ở trên giường kêu cũng không khác gìbé mèo.Lục Hạo Nam sức lực tràn trề, đè cô ra làm thêm một lần nữa.Đêm nay, Trình Mẫn đi ngủ vào lúc 12 giờ, cô cho rằng anh sẽ không về nênnghĩ mình có thể thoải mái dễ chịu mà ngủ ngon rồi.
Ai ngờ, khoảng haiếng sau, đang mơ màng thì cảm thấy bên hông hơi ngứa, duỗi tay gạt đilại chạm đến một bàn tay ấm áp.
Trình Mẫn hoảng sợ, bật dậy muốn mởđèn đầu giường thì lại bị người đàn ông ngăn lại.Cô ngửi thấy mùi rượu, cảm thấy anh không tỉnh táo lắm bèn nói: “Khuyarồi, ngủ đi.”Lục Hạo Nam mò lại gần hôn lên bờ vai kia, một đường dời xuống ngực.Trình Mẫn đẩy đẩy anh, ngày mai cô không có việc gì nhưng anh hẳn là rấtbận.
Cô nói: “Ngày mai anh không cần đi làm à?”Anh hàm hồ “Ừ” một ếng, vén váy ngủ của cô lên.
Căn phòng tối thui,Trình Mẫn mở to mắt cũng không thấy gì.
Không biết làm sao mà tay anhm được đúng chỗ, linh hoạt chui vào váy cô rồi cởi quần lót ra.Trình Mẫn không chịu nổi trêu chọc, nhanh chóng bị kích thích bèn nhắcnhở anh: “Đừng quên mang bao.”Lục Hạo Nam thật đúng là đã quên.
Cồn làm tê liệt não anh, anh đangkhông tỉnh táo.Nghe vậy, anh đứng dậy sờ soạng một phen, m hồi lâu mới thấy, TrìnhMẫn rất muốn đạp anh xuống giường.
Tìm đồ thôi mà cũng lâu như vậy,anh còn có thể m đúng chỗ để vào sao.Sự thật chứng minh, anh có thể.Ngựa quen đường cũ mà m được nơi đó, từ từ ến vào.Lục Hạo Nam vừa mới bắt đầu còn kiềm chế, chậm rãi ra vào.
Sau một hồi,có lẽ là bị cồn kích thích, anh hoàn toàn mất khống chế, chỉ muốn bản thânmình được thỏa mãn, Trình