Rơi một cái thẳng xuống dưới may thay là vách núi bị phong hóa.
Một vách đá trơn nhưng cũng không có chỗ bám vào cứ thế cả hai rơi thẳng xuống dưới.
Lúc rơi vì quá bất ngờ mà cả hai đều là phần lưng hướng xuống dưới.
Thất Nguyệt Y thì theo bản năng biết chắc một điều dù rơi từ cao cũng sẽ không chết nghe tiếng gió thổi cô đã biết rồi cộng thêm thân thể này vẫn chưa đủ để cô chết.
Cứ thế bình thản để mình rơi tự do.
Nhưng không phải ai cũng biết điều này Hắc Thiên Hàn rất nhanh dùng lực hai cánh tay tiến gần lại chỗ cô ôm lấy cô đặt cả thân thể cô lên trên anh, thời khắc nay vẫn dịu dàng nói nhỏ vào tai cô:
- Nguyệt Nhi...đừng lo tôi sẽ bảo vệ em..!
Câu này của anh không thời khắc này....!Vốn dĩ biết bản thân sẽ không sao nhưng cô vẫn có chút ngủi lòng.
Động tác anh đối với cô thật ôn nhu nếu không phải trời trong rừng tối đen thì cô cũng muốn biết biểu cảm của anh lúc này....
" Cảm giác có người bảo vệ là đây sao! "
Thật muốn hưởng thụ thêm chút đặc quyền này, nhưng như vậy lúc rơi xuống sẽ khiến anh bị thương nặng.
Nghĩ đến đây cô liền cố đẩy mình ra khỏi thân thể anh.
Rơi từ trên xuống tuy không chết nhưng thêm một người ở trên sẽ khiến sức nặng dồi hết lên Hắc Thiên Hàn khiến anh bị trọng thương.
Đẩy mình tách khỏi anh miệng không ngừng hét lớn:
- Hắc Thiên Hàn thả tôi ra...cứ vậy anh chết thật đẩy!
- ...
- Này!
Không trả lời cô ngược lại còn ôm càng ngày càng chặt không cho cô nhúng nhích một ly.
Mặt một bộ nghiêm túc nhìn ngược xuống dưới.
Cứ vậy cả hai đi thẳng xuống...
.........
........
.......
...Sáng hôm sau......
Cách Thác Kegon không xa khoảng 200 mét.
Dưới vách đá dựng đứng Hắc Thiên Hàn vì sự việc hôm qua mà rơi vào hôn mê sâu bên cạnh từ lâu đã không thấy ai khác.
Dù