Biểu cảm của anh lúc này thật là khiến cô muốn cười chết..
đành phải lên tiếng
- Nhớ!...
Quay lưng lại với Hắc Thiên Hàn từ giọng nói đến biểu hiện đều mang theo ý cười...!Đúng là cô lại đang trêu đùa anh rồi.
Lại thêm một lần anh thất vọng...
" Xem ra cô thật sự không nhớ gì"
Làm cả người anh yếu đi thất vọng tràn trề, cả khuôn mặt cúi xuống như chú chó tủi thân.
Nhìn thấy biểu tình này thật khiến cô cười xỉu.
Đứng dậy đến gần anh trên tay cầm theo một phần canh thịt thỏ được đựng trong cái bát cũ có sẵn trong động.
Tiến lại gần ngồi cạnh anh tay đặt khéo cái bát xuống trên một phiến đá cách đó không xa nơi tay có thể với tới.
Trưng một mặt như hiên nhiên nói với anh...
- Tôi nói là tôi...!Nhớ...!mà biểu cảm này là sao...┐(︶▽︶)┌..
- Em thật sự nhớ tôi là ai sao?....(・_・ヾ..
_ Nhưng không tin vào tai mình anh hỏi lại một lần nữa.
- ........!Nhớ...nhớ rất rõ "Chó sói lầm lì" ạ!
Chữ " Nhớ " này làm cho anh vui đến mức nỡ ngàng không thể nói lấy một lời nào nhìn chằm chằm cô.
Biểu cảm đây là sao không phải anh luôn hi vọng cô nhớ lại anh à...!Vẻ mặt đầy sự đắc thắng ghé sát vào mặt trên môi nở một nụ cười.
- Sao vậy anh không phải muốn điều này sao...!(⌒ω⌒)....
Ngượng ngùng quay mặt đi
- ....!(//ω//)...!Đâu...đâu tôi rất vui!
Lời nói giống như khuôn mặt càng ngày càng đỏ càng ngày nhỏ nhỏ đi tránh né khuôn mặt cô.
Anh quả thật rất rất là dễ thương mới áp sát một chút đã không chịu được thế này...!Chặc...quả thật không nỡ trêu anh mà.
Buông tha cho anh cô toan quay người tính đi ra ngoài cửa hang....!Nhưng trêu anh thành như vậy bỏ cho cô thoát như vậy quả là không phải anh.
Một lần nữa nhanh tay khéo cô về phía mình...không để cô có phản ứng áp môi của mình lên cô thừa cơ tấn công bên trong rất lâu mới buông tha cho cô.
Hai bên như rơi vào sự mơ hồ hơi thở nóng hổi nhẹ nhàng Hắc Thiên Hàn hỏi cô tay không khoang nhượng nắm chắc tay cô.
- Vậy em đồng ý " Làm người phụ nữ của tôi" được chứ?
- ...
" Anh đúng là không bỏ cuộc mà..."
- Không phải chúng ta sẽ cưới rồi mà..còn cần trả lời không...
Đồng thời cố thoát ra khỏi bàn tay có lực đang khống chế tay của mình.
Hắc Thiên Hàn không nhận được câu trả lời như mong muốn khiến mắt anh tỏ ra sự chối bỏ.
- Không phải...tôi muốn em là tất cả không phải chỉ cơ thể em mà là trái tim, suy nghĩ của em! Tôi muốn em chỉ có tôi...
Một câu nói từng câu từng chữ của anh cả ánh mắt kiên định khi đang nói đều rất chân thành trực diện công kích cô.
Đúng ngoài dự đoán là của cô...!Từ trước đến nay ngoài các anh của cô cùng Thiên Sát Hoàn cô chưa từng cho phép bất cứ ai tiến lại gần cô.
||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc |||||
Vì Thất Nguyệt Y luôn có thể nhìn thấu người xung quanh mình ai ai cũng trước mặt cười nói sau lưng không từ thủ đoạn ám hại cô.
Đối diện với người đàn ông này dù anh làm gì cô cũng không thể nhìn thấu anh...!Hắc Thiên Hàn anh sẽ là Thiên Sát Hoàn thứ hai sao...
..........
.........
........
.......
Câu nói này của anh lộ rõ hết tâm ý bấy lâu của bản thân.
Điều này làm cô trầm mặc hơn ý trêu điều trong mắt rất nhanh vụt tắt.
Nghiêm mặt lại, ý cười trong mắt cũng thành sự lãnh đạm hơn bao giờ hết nhìn thẳng anh, cô nói:
- Muốn tôi chỉ có anh...!Hắc Thiên Hàn từ bao giờ thế?......
- .........!_ Câu hỏi này khiến anh bất ngờ...
- Tôi hỏi anh...!tôi có gì để anh thích...anh yêu?.......
- Ngay từ lần đầu nhin thấy em! _ Anh trả lời một câu chắc