Bất ngờ trước biểu hiện của cậu, xong cũng phải theo lời mà bế cậu lại gần chỗ bồn rửa tay.
Anh giúp cậu cho một ít xà phòng lên đôi bàn tay nhỏ, rồi đưa tay cậu lại gần vòi nước...
Nhìn đứa nhỏ trong tay mình...!Làm anh thật sự tò mò không biết ai có thể dạy ra một đứa trẻ có phản xạ nhanh như vậy.
Hơn nữa toàn là phản xạ về ngôn ngữ giao tiếp.
Điều này làm anh nhớ đến một người lúc lần đầu gặp mặt và nói chuyện.
Cô cũng như vậy nói với anh từ tiếng anh rồi sang tiếng nhật không nề hà gì.
" Không biết nó có thể hay không?"
Ý nghĩ vừa lướt qua đầu, trên môi đã hiện ra ý cười hỏi đứa trẻ trên tay mình:
- 洗い終わりましたか?
( Cháu rửa xong rồi chứ!)
" Phiền quá đi!"
Lần này cậu lại bị hỏi bằng tiếng nhật, sự rất là phiền.
Khuôn mặt cau có hiện lên nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt.
Như muốn nói...
" Chú không thể thống nhất ngôn ngữ giao tiếp sao! Không phiền à!"
Mà anh lúc này muốn cười, cái biểu cảm của cậu thể hiện thật sự sống động qua đi mà.
Như hiểu ý của cậu anh quay đầu, ho khan một tiếng...
- I finished washing it!
( Cháu rửa xong rồi ạ!)
Đặt cậu xuống...
" Thật là sao mình trẻ con vậy chứ!"
Sao Nhỏ vẫn thái độ của mình đối với anh, cậu thật sự không hiểu nổi cảm giác như người này rất rảnh vậy...
" Bó tay!"
...
Mà đúng lúc này, Thất Nguyệt Y đi vào.
Sự lo lắng của cô hiện rõ trên mặt mình, nhanh chân tiếp vào WC dành cho nam.
Cô dùng lại ở cửa...
Tầm mắt của cô lướt qua Hắc Thiên Hàn, rồi dừng lại ở chỗ của Sao Nhỏ xác định không vấn đề gì, cô liền thở phào trong lòng.
Hắc Thiên Hàn trong thoáng chốc ngỡ ngàng, anh nhìn cô tiến lại chỗ cậu bé cạnh mình, tâm trạng thật khó diễn tả.
Còn cô lúc này không để ý người bên cạnh chỉ tiến lại chỗ con của mình, hỏi nhỏ:
- Sao đi lâu vậy con?
Cậu này chưa biết chuyện gì chỉ thấy người đàn ông nhìn mẹ mình một cách khó hiểu xong vẫn đáp lại:
- Con muốn rửa tay nên nhờ chú này giúp!
Lần này hai ánh nhìn mới chạm mặt nhau, Hắc Thiên Hàn nhìn cô với vẻ đầy tâm sự, còn cô thì rất nhanh né tránh điều đó.
Cô tính dắt Sao Nhỏ đi nhưng...
- Lâu rồi không gặp! Nguyệt nhi.
" Nguyệt nhi" lâu rồi cô không còn được gọi như thế nay nghe lại có chút chạnh lòng.
Dừng bước chân đang muốn bước tiếp, hít vào một hơi thật sâu, tự nhủ với lòng mình:
" Đừng hy vọng quá nhiều!"
Cô lấy hết dũng khí mà quay người lại, nở một nụ cười và nói:
- Ừ! Cũng lâu rồi, Hàn anh có muốn ăn cơm với tôi không?
Lời vừa dứt, cô cảm thấy thật nực cười khi nói như vậy sau một thời gian dài không gặp nhau.
Vẻ mặt của anh cũng chẳng dịu hơn là bao sao cơm mời đó dù vậy anh vẫn chấp nhận nó.
- Ừm! Tôi cũng chưa ăn gì!
...----------------...
...Ở một nơi khác......
.........
........
.......
...Phòng ăn riêng 1506...
Căn phòng ở trên tầng 3 của nhà hàng, là nơi dành