Umk...
Một tiếng rất đơn giản như cô lại chẳng dám nhìn anh thêm.
Khác với sáu năm trước, Hắc Thiên Hàn đã điềm tĩnh hơn.
Trong phong thái của anh không còn sự bộp chộp, vồ vập khi thấy cô cũng biết cách giấu đi tâm tư của bản thân một cách kín đáo hơn.
Cô giờ đây không thể nhìn thấu tâm tư của người đàn ông này...
Một tiếng "umk..." của cô phá tan bầu không khí này...!Nó đơn giản đến mức làm cho anh nghĩ đến khả năng anh luôn chối bỏ bấy lâu nay.
Biểu hiện của anh lúc này chỉ là kẽ cau mày mình lại.
- Thằng bé rất giống em!
- ....
- Em và anh ta hạnh phúc chứ?
- ...
- ...!Sao vậy! Đến ngay cả việc chia sẻ niềm vui gia đình nhỏ với tôi em cũng khó khăn thế sao!
Không phải vậy...!Đơn giản vì cô không biết anh đang nói đến ai mà thôi.
Cô liền muốn đổi chủ đề, càng nói lâu càng chẳng hay ho gì.
- Nghe nói anh sắp kết hôn rồi! Chúc mừng anh!
Thất Nguyệt Y nói với giọng tỉnh bơ như không.
" Quả nhiên trong mắt em tôi không tồn tại".
Lời này của cô có sát thương cực lớn đối với anh, đúng dạo gần đây vì làm ăn anh có dính tin đồn với thiên kim nhà nào đó, mà anh cũng không nhớ nữa.
Dù sao về mặt công việc điều này khiến cho cổ phiếu của công ty anh tăng cao, không hại gì.
Nhưng điều anh không thể ngờ là cô sau chừng nấy năm gặp lại là đi chúc mừng anh " đám cưới...
Cảm giác chừng nấy năm anh mong nhớ về cô, thậm chí làm đám bạn sắp coi anh cùng giống loài với Thường Ngọc Thanh...!Nay đều là đùa.
Bất giác anh cười lớn...
- Cảm ơn em!
...
- Nếu không còn chuyện gì thì tôi xin phép!
Cô cúi người nhẹ tỏ ý định muốn rời đi, anh vẫn giữ một bộ mặt như không để ý gật đầu chấp thuận...
- Phục vụ tính tiền! _ Cô gọi.
Người phục vụ đi đến, tác phong chuyên nghiệp đưa hoá đơn cho cô.
Anh vẫn ngồi đó nhìn tất cả...!phụng nhãn co lại.
- Làm ơn gói những thứ này lại hộ tôi!
Thất Nguyệt Y lịch sự yêu cầu người phục vụ cũng bất ngờ trước lời này của cô, xong cũng làm theo yêu cầu.
Hiện giờ đối với Hắc Thiên Hàn cô giống như trở thành một con người khác, trước kia cô nổi bật cá tính bao nhiêu thì giờ lại trái ngược lại bấy nhiêu.
Người phụ nữ anh quen sẽ không bao giờ thể hiện ra sự yếu đuối qua ánh mắt và cử chỉ như vậy.
Cũng như sẽ không bao giờ xin gói đồ mang về.
Hình tượng của cô lúc này thật khó coi trong mắt anh, không thể chịu đựng được anh đứng dậy mà không nói thêm lời nào rời đi.
Thất Nguyệt Y cũng chẳng để ý nhiều...
Đợi người ta gói đồ ăn xong cô cũng toan đứng dậy đi về.
- Sao Nhỏ chúng ta đi về thôi!
...
Khi cô để ý đến bên cạnh thì chẳng có ai ở đó cả.
Sao Nhỏ đã đi đâu đó từ lúc nào...
...----------------...!
...Phía Hắc Thiên Hàn......
Anh rời đi, bước đi theo cơn thịnh nộ mà ngày một nhanh.
Đi vào nơi khuất người không kiềm chế được mà...
" Rầm "
Anh đấm mạnh vào tường...
Sự tức giận bây giờ mới hiện rõ trên mặt anh, dáng người cao lớn bất giác