Nhìn vào mắt anh cô thấy sự giận dữ và quyết tâm trừng trị cho bằng được cô, tim cô đập loạn nhịp và bắt đầu cản giác run sợ. Đôi môi cô vội cất lời van xin.
\- Chú...chú...
\- Tôi thì sao ? \_ Anh hằn giọng.
\- Chú...làm tôi sợ...
\- Em mà cũng biết sợ tôi ?
Cô không thể đẩy anh ra vì bây giờ anh đang giữ chặt hai tay cô. Anh cúi xuống sát mặt cô, lúc này cô có thể cảm nhận rất rõ hơi thở của anh, cô ngây người đưa mắt say mê nhìn anh. Quả thật nhìn góc độ nào gương mặt anh cũng trông thật tuyệt mĩ, đôi môi cong cong quyết rũ ấy, chiếc mũi cao hút hồn và cả đôi mắt nâu to hoàn hảo, mọi thứ trên gương mặt anh hay nói đúng hơn là mọi thứ thuộc cơ thể anh đều đạt đến cảnh giới đẹp hoàn mỹ. Cô cứ nhìn anh chằm chằm không chớp mắt như thể cô không còn biết xung quanh ra sao nữa.
\- Em làm gì nhìn tôi chăm chú thế? \_ Anh siết chặt cổ tay cô.
\- Đau! Chú làm gì mà siết chặt tay tôi vậy ? Tôi nhìn chú hồi nào chứ! \_ Cô gượng ngùng đưa mắt nhìn sang hướng khác.
\- Có hay không thì tự bản thân em biết! Giờ không nói nhiều nữa...
\- Chú buông tôi ra...đừng có suy nghĩ bậy bạ là sẽ làm gì tôi...tránh ra đi!
\- Tôi không suy nghĩ mà tôi làm ngay bây giờ! \_ Anh hằn giọng.
Khi môi của hai người sắp chạm vào nhau thì tiếng điện thoại của cô vang lên. Cả hai có chút giật mình, không khí lãng mạn trong vài giây vừa rồi bỗng bị dập tắt...
\- Tôi có điện thoại, chú bỏ tay tôi ra đi!
\- Tôi không bỏ! Điện thoại để nghe sau!
\- Lỡ có chuyện gì quan trọng rồi sao ? Bỏ tôi ra nhanh lên!
Nghe cô nói vậy anh đành buông tay cô ra, cô vội cầm lấy chiếc điện thoại nghe máy, số điện thoại gọi tới rất lạ, ở đầu dây bên kia, một giọng nói ngọt ngào vang lên:
\- Alo! Nhược Ly phải không ?
\- Ai vậy ? \_ Cô ngạc nhiên.
\- Tôi là Khánh Minh nè! \- \(Khánh Minh là cậu bạn học cùng lớp, ngồi sau lưng cô và rất thích cô\).
\- À thì ra là cậu, sao cậu biết số điện thoại của tôi ?
\- Muốn biết số điện thoại của người mình thích thì có khó gì đâu!
\- Cậu gọi tôi có gì không ?
\- À...tôi muốn mời cậu ra ngoài đi ăn và xem phim cùng tôi có được không ?
\- Bây giờ sao ? \_ Cô ngập ngừng.
\- Cậu cứ chuẩn bị thoải mái, 2 tiếng nữa tôi đến đón cậu có được không ? Cậu cho tôi địa chỉ nhà nha...
\- Không...không cần phải đến nhà đón tôi đâu...như vậy phiền cậu lắm...\_ Cô nhìn anh, anh đang cau mày khoan tay nhìn cô.
\- Có gì đâu mà phiền ? Tôi rất vui khi được sang nhà đón cậu! \_ Khánh Minh khăng khăng.
Vì muốn chọc tức anh để trả đũa chuyện anh vui vẻ với cô giáo Linh nên cô vui vẻ nhận lời với giọng nói ngọt