Những đứa trẻ ban đầu nói chuyện ồn ào, cười đến nhức cả tai nhưng giờ đây khi chúng bước vào nhà phụ chúng đã trở nên yên tĩnh đến lạ thường.
Đôi mắt chúng lấp lánh vui sướng nhìn quanh căn nhà, không một ai dám trêu chọc nhau như trước nữa.
Leyla phải xoa dịu Monica đang sợ hãi nên cô là người cuối cùng bước vào khu nhà phụ.
Người hầu chào đón vị khách trẻ tuổi của Công tước với thái độ phục vụ giống như cách họ dành cho những vị khách đặc biệt.
"Mời đi lối này.
"Một trong những người hầu nhanh chóng hộ tống những đứa trẻ đang chờ đợi từ ngoài đến phòng khách.
Bên trong, Matthias đang ngồi đó tựa lưng vào cửa sổ nhìn ra sông.
Leyla nín thở khi bước vào nơi chứa đầy những ký ức khủng khiếp, xấu hổ và nhục nhã.
“Cảm ơn rất nhiều vì lòng tốt ngài khi cho phép chúng tôi đến thăm Arvis.
”Bà Grever nhiệt tình cảm ơn và sự hoạt bát của bà khiến Leyla cảm thấy thoải mái.
Cô hy vọng bà sẽ đảm nhận vai trò là người trò chuyện với Công tước, để cô có thể ngồi im lặng trong phòng và rời khỏi nơi này khi kết thúc.
“Thay vào đó, ta nên biết ơn tất cả mọi người vì đã chấp nhận lời mời bất ngờ của ta”Matthias chào đón họ khi anh đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
“Cô giáo… đau quá.
”Những lời thì thầm của Monica khiến Leyla giật mình khi đang ngây người nhìn bóng dáng anh.
"Tay em bị đau.
"Monica rên rỉ đau đớn.
Đôi mắt Leyla mở to khi cô nhận ra mình đang nắm tay đứa trẻ quá chặt.
"Xin lỗi.
Cô rất xin lỗi, Monica.
”Cô hoảng sợ xoa bóp cổ tay Monica, đúng lúc đó, cánh cửa ở ban công hướng ra bờ sông mở ra.
Mùi nước ngọt thoang thoảng từ cánh cửa mở.
Leyla xoay người để nhìn về phía khung cảnh.
Chiếc bàn trà sang trọng bày ra bên ngoài ngập nắng