Đình Nhậm rời khỏi phòng họp trước ánh mắt đầy ngỡ ngàng và thất vọng của Hà Uyên Thy.
Thật gia Hà Tường không hề ra ngoài bàn công việc.
Ông ta và cháu gái của mình đã lên kế hoạch từ trước, nhằm dùng mỹ nhân kế để quyến rũ Đình Nhậm, có như vậy anh ta sẽ cho công ty của Hà thị trúng thầu công trình lớn lần này.
Thư ký Liêu đứng chờ ở bên ngoài.
Thấy Đình Nhậm bước ra trước, Hà Tường vội vã chạy theo sau, còn thêm cô nàng Uyên Thy kia với bộ dạng không thể thảm hơn thì anh đã hiểu ra mọi chuyện.
"Giám đốc Hà xin dừng bước." - Liêu Kiệt chặn Hà Tường lại, không để ông ta bám theo ông chủ của mình nữa.
"Thư ký Liêu à, tôi muốn giải thích với Đình tổng." - Mặc cho ông ta năn nỉ bao nhiêu, Liêu Kiệt vẫn nhất quyết cản lại.
"Hết giờ họp rồi.
Giám đốc Hà và cô Hà đây hãy về đi.
Tôi không chắc sẽ cản được bảo vệ đuổi hai người đâu."
Liêu Kiệt lắc đầu, tuy vẫn cười xả giao nhưng trong câu nói của anh nhấn mạnh từng chữ, giống như muốn cảnh báo một chuyện động trời sắp xảy đến.
Cuối cùng thì bảo vệ cũng lôi được hai người đó ra ngoài.
"Đình tổng, còn dự án của Hà thị?" - Liêu Kiệt cầm trên tay bản hồ sơ dự án ban nãy hỏi Đình Nhậm.
"Đốt hết.
Bình nước và ly ở phòng họp đều vứt hết.
Thay bộ bàn ghế mới."
Đình Nhậm nhìn thấy bộ hồ sơ đó liền cảm thấy ghét bỏ.
"Vâng, tôi cho người làm ngay." - Thư ký bước ra khỏi phòng.
Đây không phải lần đầu anh được chứng kiến cảnh ông chủ của mình "mỡ dâng miệng mèo" mà bất thành.
Anh từng nghĩ rằng Đình Nhậm cao cao tại thượng có khi nào lại bị bệnh khó nói hay không, chẳng lẽ đàn ông đang độ "xuân xanh" lại chẳng động lòng với các chân dài nóng bỏng vậy à.
Trong đầu Đình Nhậm lúc nào cũng nghĩ tới công việc mở miệng ra là công việc, còn không thì toàn là những lời có xương.
Trường Diêu Hòa
Hôm nay Thẩm Xuyên có tiết dạy tại lớp của Vân Kiều.
Kết thúc giờ học, những nữ sinh vì muốn ngắm nhìn dung nhan và nghe giọng nói ấm áp của giáo sư Thẩm mà vẫn còn nán lại.
"Giáo sư đẹp trai quá, đến cả thu dọn sách vở cũng thật là đẹp trai."
"Thân hình này, gương mặt này, đôi bàn tay thon dài, tại sao ông trời lại cho một người còn độc thân sở hữu nó chứ?"
Hàng loạt những câu thơ câu hát mang đầy tương tư và mê muội lọt được vào tai Vân Kiều.
Cô đang tập trung ghi chú cho xong trong vở mà nghe thấy cũng phải bật cười.
"Em cười gì vậy?"
Không biết từ lúc nào mà Thẩm Xuyên đã đi xuống chỗ ngồi của Vân Kiều.
Cô giật mình nhìn sang, như thể làm chuyện mờ ám mà bị phát hiện.
Mấy nữ sinh xung quanh há hốc mồm và bắt đầu dồn sự chú ý về phía hai người.
"Anh...!giáo sư, thầy đang đứng gần em quá rồi..." - Cô cảm thấy có gì đó không ổn rồi.
Thẩm Xuyên ơi là Thẩm Xuyên, anh tỏ ra thân thiết với cô trước mặt biết bao fan hâm mộ thì họ sẽ thành "fan hâm dọa" của cô mất.
Thẩm Xuyên xem ra cũng hiểu chuyện, anh liền quay lên bàn giáo viên để thu xếp một số giấy tờ, chờ cho các sinh viên ra về bớt.
"Nữ sinh ái mộ anh rất nhiều.
Đừng biến tôi thành bia đỡ đạn nhé." - Chờ khi phòng học không còn ai, Vân Kiều đeo