Màn đêm buông xuống, lấp lánh những ngôi sao trên bầu trời.
Thành phố Q nằm ven một con sông lớn, khung cảnh phải nói là tuyệt đẹp khi về đêm.
Trên chiếc du thuyền sang trọng đang đậu ở một cảng nhỏ.
Chỗ này người ta dùng làm nhà hàng và mỗi buổi tối sẽ có một chuyến đi vòng quanh ngắm được toàn bộ thành phố.
Nơi này được bày trí theo kiểu quý tộc châu Âu những thập niên bảy mươi với những ánh đèn vàng lãng mạn, hoa hồng đỏ và rượu vang.
Vân Kiều cũng không ngờ thành phố này lại có một chỗ ngắm cảnh lí tưởng như thế.
Nếu hôm nay không đến đây, có lẽ cô sẽ không có dịp tự mình đi xem thử.
Cả hai người bước lên chiếc du thuyền với sự chào đón tận tình của người quản lí cùng các nhân viên.
Chỉ trong nửa tiếng, dưới sự dặn dò của Đình Nhậm, họ đã chuẩn bị một không gian riêng trên chỗ đẹp nhất và trang trí rất nhiều hoa.
Vân Kiều nhìn cảnh tượng tráng lệ này, lại nhớ đến số hoa ở nhà, chắc đây lại là một đợt càn quét hết cửa hàng của người ta nữa rồi.
"Em cười gì vậy?"
Cho đến lúc ngồi vào bàn, Vân Kiều có vẻ vui lắm.
"Tôi...!Em nhớ đến số bánh và hoa ở nhà."
Thấy Đình Nhậm chủ động đổi kiểu xưng hô thân mật hơn, cô cũng sẽ cố gắng đáp lại.
Cho dù là trước đây Thẩm Xuyên cũng gọi cô như thế, nhưng Vân Kiều vẫn giữ khoảng cách nhân định.
"Nơi em từng sống là một chỗ thế nào?"
Bên góc kia, những nhạc công bắt đầu chơi những bản hòa tấu nhẹ nhàng.
"Thị trấn Bạch Họa, đó là một nơi rất nhỏ nhưng có rất nhiều thứ thú vị.
Vào mùa thu đám trẻ thường lên núi hái nấm, đông thì tụ tập lại nướng khoai lang, ăn lẩu,..."
Cô cũng không hiểu vì sao anh lại đột nhiên muốn nghe về vùng quê của cô.
Nhưng khi kể lại những kỷ niệm ấy, Vân Kiều vẫn cảm thấy buồn.
Có lẽ vì nơi đó cô đã không còn bất kỳ người thân nào.
Hiện tại lại đang ở một thành phố xa lạ, được những người chưa từng quen biết yêu thương và che chở.
Đôi khi Vân Kiều đã nghĩ rằng, đây là một món quà của thượng đế để bù đắp cho những mất mát trong quá khứ của cô.
"Ba mẹ mất sớm, em thậm chí còn chưa nhìn thấy họ một lần.
Từ khi biết đến sự tồn tại của mình trên thế giới này, em sống cùng ông bà nội.
Nhưng rồi..."
Vân Kiều cúi đầu nhìn xuống bàn, cô không muốn để anh nhìn thấy khóe mắt cô đang đỏ, và những giọt nước mắt đang cố gắng đẩy ngược vào trong.
Đình Nhậm nhìn ra bên ngoài dòng sông đang lấp lánh những ánh đèn.
Trước đây chỉ nghe Từ quản gia nói qua về gia cảnh của cô, không ngờ hôm nay cô gái vui vẻ, mạnh mẽ mà anh nhìn thấy thật ra còn có quá khứ đau khổ hơn cả anh.
"Cứ khóc đi.
Anh sẽ không nhìn đâu."
Vân Kiều lúc này ngước lên nhìn người đàn ông trước mặt, anh thật sự đã quay sang hướng khác.
Qua góc nghiêng này có thể thấy rõ từng đường nét trên khuôn mặt Đình Nhậm.
Những lúc yên lặng như thế này, sao cô không cảm thấy sự kiêu ngạo nào trong anh nữa, chỉ thấy trong ánh mắt của Đình Nhậm hiện lên rất nhiều nỗi buồn sâu thẳm.
"Em sẽ không khóc.
Mọi chuyện đã qua rồi.
Chẳng phải em đang có rất nhiều người thân ở bên sao?"
Cô muốn nói đến bác quản gia và những người giúp việc trong nhà.
Từ khi cô xuất hiện, họ chưa một lần xem thường xuất thân thấp của cô, thậm chí còn hết lòng yêu thương và tận tâm chăm sóc.
Vân Kiều giống như có một cái nhìn khác về nhà hào môn.
Không phải tất cả họ đều