Đình Nhậm mặc áo sơ mi trắng, quần âu đen, không có vẻ gì giống một bệnh nhân vừa mới trải qua cơn nguy kịch.
Có lẽ do mạng anh ta lớn, hoặc tử thần cũng chê mà để lại.
"Tài xế đến rồi, chúng ta về thôi anh."
Vân Kiều định cầm túi xách của mình thì Đình Nhậm đã nhanh tay hơn cô.
"Để anh cầm cho, đổi lại thì em đỡ anh đi."
Cô khoác lấy cánh tay của anh, là hai tay ôm chặt, cứ sợ Đình Nhậm vẫn còn chóng mặt nên dễ ngã.
Còn anh thì giả vờ bước từng bước chậm chạp.
Rõ là bệnh do thuốc, nhưng cuối cùng lại giống như người bị bong gân.
Cứ thế, cô ôm chặt lấy anh không dám rời dủ chỉ một li.
Sợ anh ngã nên luôn nhìn xuống đất, xem từng bước chân của anh đi.
Đình Nhậm lén nhìn sang cô, bản thân không mệt một chút nào, nhưng đối phương đã vã mồ hôi, vậy mà vẫn không than trách nửa lời.
Anh cười, trêu cô như thế cũng vui đấy, mặc dù có hơi hành hạ người khác.
Ra đến xe, cũng may đã có tài xế giúp.
Cô chắc chắn anh đã yên vị trong xe thì mới vòng qua bên cửa còn lại để vào.
Chiếc xe hơi sang trọng lăn bánh rời khỏi bệnh viện, thẳng về biệt thự họ Đình.
Cô muốn đỡ anh xuống xe, tài xế thấy hai người tình cảm như vậy cũng không muốn chen ngang, im lặng mà đợi lệnh.
"Anh tự đi được rồi, em xuống trước đi."
Đình Nhậm bước ra khỏi xe trước sự ngạc nhiên của Vân Kiều.
"Anh dám lừa em?"
Cô tiến lên nhận lại túi xách từ tay anh.
Hai tay khoanh trước khi, giận dỗi đi trước.
Đình Nhậm cười trong bất lực, chậm rãi bước vào theo.
"Thiếu gia, thiếu phu nhân đã về."
Cô mặc kệ anh mà đi thẳng lên lầu, nhưng chỉ là cô muốn được đi tắm ngay bây giờ.
Dù đi trước, nhưng đến bậc thang Vân Kiều đều dừng lại mà nhìn về phía Đình Nhậm, vẫn là không ngừng lo lắng cho anh.
Cho đến khi cô lên đến phòng, bác Từ mới bước ra hỏi Đình Nhậm.
"Cậu lại chọc cho thiếu phu nhân giận rồi?"
Đình Nhậm gật gật đầu, nhưng gương mặt đã có chút thần sắc, nhìn qua cũng biết anh đang buồn cười.
Nhưng trong người vẫn còn mệt lắm, anh lên phòng nằm ngủ một lát.
Nhà của Đình Vãn
Lâm Tiểu Yến hôm nay đi siêu thị mua thức ăn, lúc về còn đặc biệt ghé qua cửa tiệm mua loại cà phê mà Đình Vãn thích nhất.
Sắp đến nhà, chỉ còn vài bước nữa, Tiểu Yến vẫn còn ngắm nghía túi cà phê trên tay, nghĩ xem nên pha theo kiểu gì.
Bỗng dưng trời tối mù mịt, không thấy gì nữa...
Thời gian gần đây Đình Vãn luôn về nhà vào buổi chiều và đến sáng lại đi làm, không cần phải có vệ sĩ ở lại trực.
Cả căn nhà rộng lớn đều do một mình Tiểu Yến lo liệu.
Buổi chiều hôm nay, trong cuộc họp, Đình Vãn vẫn luôn để mắt đến điện thoại giống như đang chờ đợi một tin nhắn.
Cứ tầm giờ này, Tiểu Yến sẽ nhắn tin hỏi anh muốn ăn gì.
Mặc dù lần nào cũng trả lời hỏn lọn "ăn gì cũng được" nhưng Tiểu Yến vẫn không ngừng hỏi.
Thế mà hôm