"Cô sai rồi, đó chỉ là một người giúp việc, nữ nhân của tôi? Nực cười, cô ta không có cửa đâu."
Đình Vãn nhếch môi, đầy kiêu ngạo mà trả lời điện thoại.
"Thôi được, anh có quan tâ m đến sống chết của ả ta hay không thì tôi chẳng quan tâm.
Nhưng tôi không đảm bảo được sự trong sạch đâu."
Lại Khiếu cũng chẳng vừa, cô ta còn không biết sợ là gì.
Có lẽ sự thách thức Đình Vãn chính là một trò tiêu khiển hấp dẫn.
"Ngày mai, mười giờ sáng, khách sạn Ballazed, cùng ôn lại ký ức cũ nhé."
Lại Khiếu cúp máy, Đình Vãn cũng chỉ còn nghe thấy tiếng tút tút.
Anh ta đặt điện thoại xuống bàn, nhưng gân tay thì nổi lên như muốn lập tức bóp ch3t ả đàn bà đê tiện kia.
Đình Gia
Trời tối, cả căn biệt thự đã lên đèn, nổ bật giữa một khu đô thị.
Vân Kiều cảm thấy có thứ gì đó mềm mềm, ấm ấm đang đè lên tay mình.
Cô mở mắt ra, gương mặt người đàn ông tuyệt mỹ liền đập vào mắt.
Chỉ còn cách chưa đầy một ngón tay nữa là môi hai người đã chạm nhau.
Ánh mắt Đình Nhậm luôn nhìn cô dịu dàng như thế, giống như có một thứ tình dược hấp dẫn lạ thường.
"Anh...!làm gì thế?"
"Trời tối rồi đấy, nếu em không dậy thì anh sẽ đánh thức em."
Cô đưa tay nghịch chóp mũi anh, cừoi khúc khích.
"Nhưng em vẫn chưa muốn dậy đâu."
"Vậy sao?"
Đình Nhậm nhướng mày, hai tay ôm cô lên một cách thật dễ dàng.
Vân Kiều bị bất ngờ nên vẫn chưa định hình được chuyện gì đang xảy ra.
Anh bế cô đi xuống được một nửa cầu thang.
"Đình Nhậm, bỏ em xuống! Anh muốn mọi người nhìn thấy hay sao? Dù anh đã chai lì không biết ngượng nhưng em biết đấy."
Cô ra sức nài nỉ, nếu mà để cả nhà nhìn thấy cảnh tượng này, cô sẽ đào đất mà chui xuống mất.
"Anh có cách."
"Cách gì? Còn không mau thả em xuống?"
"Em che mặt lại là mọi người không thấy nữa rồi."
Đình Nhậm mỗi lần trêu chọc cô thì đều cười như được mùa.
Cô đấm vào ngực anh mấy phát, dĩ nhiên còn không giúp cho Đình Nhậm đỡ ngứa chứ đừng bảo là đau.
Đùa một lúc thì anh cũng chịu nhượng bộ mà thả cô xuống, bằng không biết đâu cô thực sự sẽ hành hung cả người bệnh.
Ăn tối