"Bây giờ không ai có thể làm phiền chúng ta rồi."
Ánh mắt của cậu lúc này có vài phần không đứng đắn, cậu tiến lên một bước thì Ninh Lạc Điềm lại lùi về sau một bước.
"Cậu nói vậy nghĩa là sao chứ?"
Nghiêm Trạch Viễn cố ý phớt lờ cô, đến khi Ninh Lạc Điềm đã kẹt giữa bồn rửa mặt và thân thể mình, cậu mới nhàn nhạt nói: "Cậu nghĩ đi đâu vậy? Cậu nghĩ tôi là loại người gì chứ?"
Ninh Lạc Điềm không bị lời nói của cậu làm cho lung lay, cô nâng mắt lên nhìn cậu, không có sợ hãi, chỉ có căm phẫn và đau đớn, cô nói:
"Vậy cậu nghĩ mình là loại người gì? Cậu tự ý lấy đi sự trong trắng của người khác, cậu đã từng nghĩ đến cảm nhận của người đó hay chưa? Hãy nói tôi nghe, cậu rốt cục là người như thế nào?"
Ninh Lạc Điềm kích động tóm lấy cổ áo của cậu, những gì mà cô đã kìm nén, đã chịu đựng đều bộc phát ra bên ngoài.
Cô nghiến răng nghiến lợi mà gằn ra từng chữ một: "Nghiêm Trạch Viễn, cậu là một tên khốn.
Đừng dùng hai chữ trách nhiệm kia để dụ dỗ tôi! Trách nhiệm là cái gì chứ? Chẳng qua cũng chỉ là một lời nói suông của đàn ông các người mà thôi!"
Từ nãy đến giờ, Nghiêm Trạch Viễn vẫn đứng trơ ra như một pho tượng để cô tha hồ trút giận lên người mình, nhưng chỉ bằng lời nói, cậu cảm thấy vẫn chưa đủ.
"Cậu nói không sai.
Đàn ông chúng tôi giỏi nhất là nói suông để dụ dỗ phụ nữ."
Câu nói của Nghiêm Trạch Viễn lập tức thu về một cái tát mà cậu mong muốn.
"Khốn nạn!"
Sau khi cho cậu một bạt tai, Ninh Lạc Điềm có chút giật mình khi nhìn thấy bàn tay năm ngón của mình đang in hằng trên khuôn mặt cực phẩm của cậu.
Nhưng điều đáng nói là Nghiêm Trạch Viễn lại không hề tỏ ra đau đớn hay tức giận gì, trái lại bên môi cậu còn xuất hiện một nụ cười vô cùng hài lòng: "Cậu chưa ăn sáng à? Dùng sức một chút đi!"
Ánh mắt của cô bất chợt run lên: "Nghiêm Trạch Viễn, cậu..cố ý sao?"
Nghiêm Trạch Viễn điềm tĩnh nói: "Tôi đáng bị như vậy mà."
Ninh Lạc Điềm cố gắng hít thở thật sâu để giữ cho đầu óc thật tỉnh táo, cô nhìn thẳng vào đôi mắt đen dài của cậu, nhẫn nại hỏi: "Nói cho tôi biết, hôm qua rốt cục đã xảy ra chuyện gì!?"
Nghe cô hỏi, Nghiêm Trạch Viễn đột nhiên ôm cô đặt lên bồn rửa mặt, theo phản xạ tự nhiên, cô vươn tay bám chặt lấy vai cậu để không bị ngã ra sau.
Đợi đến khi cô đã ngồi vững vàng trên bồn rửa mặt, đôi tay của cậu mới rời khỏi vòng eo thon thả của Ninh Lạc Điềm rồi chuyển sang chống đỡ ở hai bên người cô.
Nghiêm Trạch Viễn cố ý kề sát khuôn mặt anh tuấn của mình vào khuôn mặt xinh đẹp của cô.
Ninh Lạc Điềm không phản kháng gì cả, chỉ ngồi im quan sát biểu hiện của cậu, nếu cậu dám làm điều gì quá đáng, cô thề sẽ cho cậu một bài học để đời.
Trên thực tế, Nghiêm Trạch Viễn lại không hề có ý tiến xa hơn, cậu giữ nguyên tư thế, trầm giọng nói với cô: "Hôm qua cậu bị hai tên