Nói xong lời cảm ơn muộn màng kia, Ninh Lạc Điềm lập tức muốn rời khỏi nơi này, nhưng hiện giờ cô đang ngồi trên bồn rửa mặt, muốn rời khỏi đây, e rằng phải vượt qua người đang đứng chắn trước mặt mình, là người mà cô chưa có đủ dũng khí để đối diện.
Giữa lúc Ninh Lạc Điềm bối rối không biết phải làm thế nào thì Nghiêm Trạch Viễn bất ngờ áp tay lên mặt cô, ngón tay cậu nhẹ nhàng mơn trớn làn da mịn màng của cô.
"Lạc Điềm à, tôi đưa cậu về nhà nhé? Về nhà nghỉ ngơi đi, buổi chiều tôi sẽ mang tài liệu ôn thi đến cho cậu, có chịu không?"
Trong sự thảng thốt, Ninh Lạc Điềm ngước mắt lên nhìn cậu, hành động quá mức thân mật này khiến cô cảm thấy vô cùng khó tin, thật không ngờ Nghiêm Trạch Viễn cũng có lúc dịu dàng như vậy.
Nghiêm Trạch Viễn thấy cô nhìn mình không chớp mắt, nét mặt thì đầy vẻ suy tư, cậu biết cô lại suy nghĩ lung tung, dùng cách thông thường chắc chắn sẽ không lay chuyển được cô.
Liền đó, cậu chậm rãi nâng cằm của cô lên rồi cúi xuống đặt lên đôi môi căng mọng của cô một nụ hôn thật khẽ.
Khi đôi môi của hai người vừa chạm nhau, Ninh Lạc Điềm lập tức trừng mắt lên nhìn cậu, trái tim trong lồng ngực lại một hồi chao đảo.
Nghiêm Trạch Viễn vừa hôn cô sao?
"Này, cậu..tại sao..." Thời điểm đó, khả năng ngôn ngữ của Ninh Lạc Điềm như trở về vạch xuất phát, trông cô chẳng khác nào một đứa trẻ đang trong giai đoạn tập nói, một câu đơn giản cũng không thể diễn đạt được.
Ở phía đối diện, Nghiêm Trạch Viễn lại tỏ ra vô cùng thích thú trước dáng vẻ thẹn thùng này của cô, thật sự rất đáng yêu!
Quan sát thấy đôi vai thon gầy của cô vẫn run rẩy không thôi, Nghiêm Trạch Viễn có chút đau lòng cố định hai vai cô lại, ánh mắt cùng giọng nói của cậu dành cho cô đều hàm chứa sự dịu dàng xen lẫn một chút cưng chiều:
"Tôi đưa cậu về nhà nhé?"
Lúc này, thần trí của Ninh Lạc Điềm cũng đã tỉnh táo hơn một chút, nghe cậu nói như vậy, cô liền xua tay khước từ: "Không cần đâu, tôi tự về được."
Cô không nghĩ mình có thể tập trung học hành được, thay vào đó cô sẽ về nhà với chị gái, 11 giờ trưa nay chị ấy sẽ dọn đến Nghiêm gia.
Nghĩ vậy, Ninh Lạc Điềm lập tức đẩy Nghiêm Trạch Viễn sang một bên rồi trượt từ bồn rửa mặt xuống.
Bây giờ cô nhất định phải rời khỏi đây, và cái chạm môi kia cô chỉ xem là một tai nạn mà thôi.
Nghiêm Trạch Viễn đứng tại chỗ nhìn theo bóng lưng cô một lúc lâu, khi cánh cửa từ từ khép lại, cậu cười khẽ một tiếng rồi lấy tai nghe ra gắn lên tai trái của mình.
...
Ninh Lạc Điềm chạy một mạch ra đến cổng trường, may mắn ở gần đó có một chiếc taxi vừa mới đỗ lại, chờ người khách