"Hiện giờ tôi đang gặp một chút rắc rối, cậu đến trường đua trước đi, tôi sẽ tới nhanh thôi."
Bên trong chiếc Lamborghini, người đàn ông vẫn thản nhiên nói chuyện điện thoại như thể chưa có chuyện gì xảy ra.
Người đó có khuôn mặt vô cùng điển trai, đã vậy còn khoác trên thân một bộ tây trang nồng nặc mùi tiền.
Đối với phái đẹp, đây quả là một người đàn ông rất có sức hút, nhưng còn đối với Ninh Lạc Điềm, hắn chỉ là một tên công tử chẳng ra làm sao.
"Này anh, cảm phiền cho xe tấp vào lề, tôi đã báo cảnh sát rồi đấy." Ninh Lạc Điềm cúi thấp người nhìn vào bên trong xe, khẩu khí của cô lúc này chẳng khác nào một nữ cảnh sát chuyên nghiệp.
Người đàn ông chẳng buồn nhìn đến khuôn mặt cô, chỉ nhàn nhạt thốt ra hai chữ "cảm ơn" rồi làm theo yêu cầu của cô.
Ninh Lạc Điềm đã không còn lạ gì với thái độ ngông cuồng của mấy tên công tử nhà giàu này, cô tự nói với lòng, lát nữa nếu hắn dám mở miệng nhắc đến tiền thì hãy chuẩn bị tinh thần về nhà lăn hột gà đi.
Trong lúc đợi cảnh sát đến, Ninh Lạc Điềm nhanh chóng đưa ông cụ và xe đạp của ông vào lề để tránh gây ùn tắc giao thông.
Lúc bấy giờ, chiếc Lamborghini đã tấp vào lề nhưng người đàn ông vẫn chưa chịu bước xuống xe, cơn thịnh nộ trong lòng cô một lần nữa xông lên đến tận não, cô hậm hực bước qua gõ mạnh vào cửa kính:
"Anh vừa vượt đèn đỏ gây tai nạn đấy, ít ra cũng phải xuống xe xin lỗi người ta một tiếng chứ."
Hai mắt của người đàn ông vẫn dán chặt vào màn hình điện thoại, giọng nói đầy hờ hững: "Lát nữa tôi sẽ làm việc với cảnh sát, chuyện không liên quan đến cô, bớt lo chuyện bao đồng đi!"
Ninh Lạc Điềm bỗng hít vào một hơi thật sâu, đã đến cô nên dạy cho tên này một bài học rồi.
Trong chốc lát, bàn tay của cô đã nắm lại thành quyền sau đó thì hướng thẳng đến khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông.
Cô vốn định tấn công thật bất ngờ để đối phương không đủ thời gian để ứng phó nhưng cuối cùng vẫn thất bại, người đàn ông kia không chỉ phát giác ra ý đồ của cô mà còn kịp thời ngăn cản một cú đấm kia.
"Sao đây? Cô muốn động tay động chân với bổn thiếu gia?"
Cổ tay bị người nọ giữ chặt, Ninh Lạc Điềm liền trừng hắn một cái, nơi đáy mắt hừng hực sát khí, cô nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi biết anh có rất nhiều tiền, nhưng tiền không phải là tất cả, bởi vì nó không thể mua được sự tử tế của một con người."
Dứt lời, cô lập tức thu tay về, nói nhiều với loại người này chỉ làm phí thời gian của cô mà thôi, thay vào đó, cô nên dành sự quan tâm cho ông cụ.
Được biết, ông đang trên đường đi mua thuốc hạ sốt cho đứa cháu 6 tuổi ở nhà thì không may gặp phải sự cố này.
"Ông ơi, đây là số tiền mà người đàn ông đó bồi thường cho ông ạ."
Cảm thông cho gia cảnh khó khăn của ông cụ, Ninh Lạc Điềm quyết định tặng cho ông 2/3 số tiền mà cô đã tích lũy được, đối với cô thì đây là một số tiền tương đối lớn, cô hy vọng nó có thể giúp ích cho cuộc