Cẩn thận đặt bức thư thứ tư sang một bên, trong đầu Ninh Lạc Điềm bỗng loé lên một ý nghĩ, vì cô không biết bản thân có thể xem lại những bức thư này đến lần thứ hai hay không, vậy nên cô muốn lưu giữ lại những điều ý nghĩa này cho riêng mình.
Sau khi đã cân nhấc thật kỹ, cô quyết định sẽ chụp lại những bức thư kia để sau này có thể xem lại.
Nhưng trong hộp lúc này chỉ còn lại ba bức, cô có chút khó hiểu, tại sao chứ? Lẽ ra phải còn lại sáu bức mới đúng.
Vậy là năm cậu lên bảy tuổi thì mẹ của cậu đã qua đời rồi sao?
Không phải, Nghiêm Trạch Viễn rõ ràng đã nói năm cậu lên mười mẹ cậu mới qua đời mà.
Chẳng lẽ vì một lý do bất khả kháng nào đó, bà ấy mới không thể tiếp tục viết thư cho cậu nữa..
Phải rồi, là vì bệnh, Nghiêm Trạch Viễn đã từng đề cập đến vấn đề này, nhưng để biết chính xác chuyện gì đã xảy ra, có lẽ phải xem hết nội dung bên trong những bức thư này.
Mở bức thư thứ năm ra, cô thấy bên trong cũng có một bức ảnh và những dòng chữ vô cùng chau chuốt của mẹ cậu:
"Tiểu Viễn à, hôm nay là sinh nhật lần thứ năm của con, sinh nhật năm nay có chút đặc biệt, ngày hôm nay con trai của mẹ đã vượt qua tất cả các bạn nhỏ khác để giành được huy chương vàng trong cuộc thi chạy ở trường, ba mẹ thực sự rất tự hào về con đó con trai.
Tiểu Viễn của mẹ, bức thư thứ năm này có lẽ sẽ hơi dài một chút, vì mẹ muốn kể cho con nghe một câu chuyện, mẹ sợ khi lớn lên con sẽ không còn nhớ về nó nữa.
Con có biết khi quyết định tham gia cuộc thi đó, con đã phải từ bỏ một điều mà con cực kỳ yêu thích, đó là được đi du lịch cùng với ba mẹ.
Khó khăn lắm ba con mới sắp xếp được một ngày nghỉ để đi chơi với mẹ con ta, nhưng ngày hôm ấy cũng chính là ngày cuộc thi diễn ra.
Vì vậy con chỉ có thể chọn một trong hai, tối hôm qua con đã nói với ba mẹ rằng con rất ghét việc phải đưa lựa chọn một trong hai, con không thể chấp nhận điều đó.
Nhưng hôm nay con không phải đã đưa ra lựa chọn của mình rồi sao?
Tiểu Viễn à, con phải biết cuộc sống này luôn mang đến cho ta vô số lựa chọn, trong thời khắc quyết định đó, con buộc phải suy xét thật kỹ để đưa ra lựa chọn cuối cùng.
Hãy đón nhận và giải quyết một cách thật sáng suốt, khó khăn cách mấy cũng không được nản chí hoặc từ bỏ con đường mà con đã chọn, bởi vì ba mẹ luôn đặt niềm tin vào con, con trai à!
Cuối cùng mẹ chỉ muốn nói với con một điều, lựa chọn của con ngày hôm nay quả là một lựa chọn cực kỳ sáng suốt, vậy nên hãy tiếp tục phát huy nhé con trai của mẹ!"
Đọc xong những dòng tâm thư này, Ninh Lạc Điềm dường như cũng thấm thía được những gì mà mẹ cậu muốn truyền đạt.
Cô nghĩ Nghiêm Trạch Viễn cũng không còn ghét việc phải lựa chọn một trong hai nữa, chắc chắn là như vậy!
Chỉ là khi nhìn đến bức ảnh kia, sắc mặt của cô liền có chút biến đổi, bức ảnh ghi lại khoảnh khắc cậu đang đứng trên bục để nhận huy chương vàng, người phụ nữ đứng bên trái bức ảnh chắc chắn là mẹ của cậu, khuôn mặt của bà ấy thật xinh đẹp, nụ cười trên môi của bà ấy cũng vô cùng thánh thiện.
Nhưng người đàn ông