Thời điểm cô kết thúc cuộc điện thoại với Phương Nhã thì đã là 20 phút sau.
Đặt điện thoại về vị trí cũ, cô nhẹ nhàng trút ra một hơi dài: "Nhã Nhã à, cậu đúng là một người mạnh mẽ, mình cảm thấy rất vui và tự hào khi có được một người bạn như cậu."
Cô tin cậu ấy sẽ sớm vượt qua nỗi đau này để trở lại là Nhã Nhã tinh nghịch của như trước đây!
Được rồi, bây giờ cô sẽ xem tiếp những bức thư còn lại, nhưng trước mắt cô phải chụp lại bức thư thứ năm này, bức thư mang đến cho cô rất nhiều cảm xúc.
Giống như các bức thư khác, bức thư thứ sáu cũng có một tấm ảnh và những dòng tâm thư của mẹ cậu.
Nhìn vào tấm ảnh kia, hàng lông mày thanh tú của cô lại gắt gao nhíu chặt, thật không ngờ ngay từ nhỏ Nghiêm Trạch Viễn đã có số đào hoa rồi.
Cảm thấy có chút không thuận mắt với tấm ảnh kia, Ninh Lạc Điềm khẽ hừ lạnh một tiếng rồi dời mắt xuống dòng chữ phía dưới.
"Xin chào con trai của mẹ, thấm thoát lại một năm trôi qua, Tiểu Viễn của mẹ bây đã trở thành học sinh lớp 1 rồi.
Hôm nay là ngày đầu tiên con đến trường.
Mẹ còn nhớ khi chúng ta vừa đặt chân vào lớp thì đã có hai ba bạn nữ chạy đến làm quen với con, chỉ là Tiểu Viễn dường như không thích các bạn ấy nên con tỏ ra rất khó chịu.
Điểm này mẹ phải thừa nhận là con thực sự rất giống với ba của con, mẹ cũng không rõ đây là lạnh lùng hay xấu hổ nữa.
Nhìn thấy Tiểu Viễn được các bạn nữ vây quanh, mẹ cảm thấy điều này rất thú vị nên đã chụp lại khoảnh khắc này, nhưng điểm nhấn trong bức ảnh này không phải là hai cô bạn đang giữ chặt lấy tay con đâu.
Hãy nhìn vào góc trái của bức ảnh, ở đó có một cô bé tóc ngắn đang đứng nhìn chằm chằm vào con, mặt của cô bé đáng yêu đó đã đỏ hết lên cả rồi con có thấy không?
Mẹ chắc chắn cô bé đó đã thích con ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, trông cô bé khá nhút nhát nên đã không dám đến làm quen với con như các bạn nữ khác.
Nếu chịu để ý một chút con sẽ thấy xung quanh cô bé không có một người bạn nào cả, cô bé ấy thật cô đơn có đúng không con?
Nhưng thật đáng tiếc, ngay khi mẹ định đưa con đến làm quen với cô bé ấy thì cô giáo đến và nói chúng ta đã vào nhầm lớp.
Cô giáo đưa chúng ta đi đến lớp học của con, các bạn nữ trong lớp vẫn vây lấy con để làm quen.
Lúc ra về mẹ vẫn không quên dừng lại ở trước lớp học của cô bé để xem một chút, cô bé quả thật rất nhút nhát, nhìn thấy mẹ, hai má của cô bé lại đỏ lên, có lẽ đang nghĩ đến con.
Sau đó mẹ đã hỏi cô giáo chủ nhiệm của cô bé, mẹ biết được tên của cô bé là Ninh Lạc Điềm.
Tiểu Viễn à, mẹ khá thích cô bé đó, nhưng chỉ vài ngày sau, mẹ nghe nói cô bé đã chuyển trường rồi, mẹ thật sự rất lấy làm tiếc!
Nhưng trái đất này vốn rất tròn, nếu hai đứa có duyên thì chắc chắn sẽ gặp lại, mẹ tin là như vậy, chúc con may mắn con trai của