"Xem tới đâu rồi?"
Giọng nói trầm thấp từ tính cùng với động tác vuốt ve thân mật kia khiến toàn thân Ninh Lạc Điềm chợt run lên nhè nhẹ, cảm giác này cô cũng không biết phải diễn tả như thế nào, một cảm giác thật sự quá mới mẻ!
Dù là vậy, cô tự tin rằng mình có thể xử lý tốt tình huống này, vì đầu óc cô lúc này vẫn còn rất minh mẫn, chỉ là đến lúc phải đối mặt với nó, sự tự tin kia dường như đã giảm đi không ít.
Nhìn bức thư đang nằm trong tay, Ninh Lạc Điềm cố tỏ ra bình thản hết sức có thể để đáp lại lời cậu: "À, chỉ còn lại một bức cuối cùng này.
"
Nghĩ đến bàn tay của cậu vẫn còn đang giữ chặt lấy vai mình, cô dừng lại cân nhắc một chút rồi ngập ngừng cất giọng: "Nè, cậu.
.
có thể buông tôi ra được không?"
Nghiêm Trạch Viễn chẳng những không làm theo yêu cầu của cô, ngược lại còn tỏ ra khá thích thú.
Hàng lông mày cương nghị của cậu khẽ nhếch lên, môi mỏng quyến rõ càng thêm tiến sát về phía vành tai cô, khẽ thì thào:
"Sao vậy? Ở đây đâu có người ngoài, cậu ngại gì chứ?"
Ninh Lạc Điềm thừa biết cậu đang cố ý trêu chọc mình nhưng hai gò má của cô vẫn không khỏi nóng lên: "Không, cậu buông tôi ra đi mà.
.
"
Lời của cô vừa dứt, bàn tay của Nghiêm Trạch Viễn liền nhẹ nhàng xoay mặt cô lại, còn cậu thì nghiêng đầu hôn nhẹ lên đôi môi căng mọng của cô rồi nói: "Cô bé nhút nhát của tôi, cuối cùng cũng tìm được cậu rồi!"
Hàng lông mày của cô lập tức nhíu chặt lại khi nghe Nghiêm Trạch Viễn gọi mình là cô bé nhút nhát, mặc dù đã lường trước được việc sẽ bị cậu trêu chọc, nhưng cô không ngờ nó lại đến sớm như vậy.
Chẳng lẽ mục đích của cậu khi cho cô xem những bức thư này là chỉ để trêu chọc cô thôi sao?
"Cậu thôi đi, chuyện đó đã qua lâu lắm rồi!" Ninh Lạc Điềm dứt khoát hất tay cậu ra khỏi người mình, cô không thích cảm giác này một chút nào nhưng cái tên kia dường như rất có hứng thú.
Đúng là đáng ghét! Sau này có cơ hội cô nhất định sẽ trả thù! Còn bây giờ, cô chỉ muốn tập trung đọc nốt bức thư thứ bảy.
"Cậu muốn đọc tiếp sao?" Lúc này, Nghiêm Trạch Viễn đột nhiên đoạt lấy đồ vật trong tay của Ninh Lạc Điềm, trước sự ngỡ ngàng của cô, cậu bình thản đem thư đặt vào trong hộp, sau đó cúi người bế ngang cô lên: "Cái đó để sau cũng được, bây giờ chúng ta có việc khác phải làm rồi.
"
Ninh Lạc Điềm phản ứng vô cùng quyết liệt, vừa đánh liên tiếp vào người cậu vừa sợ hãi hỏi: "Làm việc khác là làm gì chứ? Thả tôi xuống!"
Mặc kệ cô có phản kháng như thế nào, đôi chân của cậu vẫn thẳng tiến theo hướng phòng ngủ, sự im lặng của cậu trên suốt đoạn đường đi khiến Ninh Lạc Điềm càng thêm bất an.
Thẳng đến khi Nghiêm Trạch Viễn ôm cô cùng nằm xuống giường, Ninh Lạc Điềm mới thực sự rõ được ý đồ của cậu.
"Nghiêm Trạch Viễn, cậu định làm cái gì vậy hả? Tôi sẽ không cho phép cậu làm như vậy!" Nói xong câu đó, dự định trong đầu cô là sẽ vùng dậy phản kháng để thoát khỏi sự kiểm soát của cậu, nhưng trước lúc cô hành động thì Nghiêm Trạch Viễn đã nặng nề khép mắt lại.
Gì chứ? Biểu hiện này không phải là muốn đi ngủ sao?
Vậy là cô đã hiểu nhầm cậu mất rồi!
Giữa lúc Ninh Lạc Điềm đang bối rối vì không biết phải làm gì thì giọng nói của Nghiêm Trạch Viễn bất ngờ truyền đến bên tai cô: "Lạc Điềm à, hôm nay tôi cảm thấy hơi mệt, trong lúc tôi nghỉ ngơi, hy vọng cậu sẽ không rời khỏi tôi.
.
"
Nghe cậu nói, Ninh Lạc Điềm lập tức nhìn lại tình trạng của mình, sau đó lại ngẩng đầu quan sát dáng vẻ hiện giờ của cậu, có lẽ vì quá mệt mỏi nên cậu đã ngủ mất rồi.
"Ôm người ta chặt như vậy mà vẫn chưa an tâm sao?" Cô mỉm cười lẩm bẩm, cùng lúc đó bàn tay cô