Ninh Lạc Điềm ăn hết bữa sáng do bạn trai chuẩn bị, thoả mãn xoa bụng một cái.
Ánh mắt của Nghiêm Trạch Viễn nhìn cô vẫn đầy vẻ nuông chiều, nhưng hiện tại lại có chút bất đắc dĩ.
Cô gái nhỏ nghe thấy tiếng thở dài khe khẽ của cậu thì lập tức ngẩng đầu dậy, lo lắng hỏi: "Sao anh lại thở dài?"
Nghiêm Trạch Viễn nhấp một ngụm cafe, trầm giọng đáp: "Hôm nay anh có chút việc bận nên không thể đến trường với em được."
Ninh Lạc Điềm rũ mắt nhìn cậu trong giây lát, cảm giác buồn bã trong lòng cũng nhanh chóng qua đi, cô biết cậu sẽ đến chỗ của Kim Hạn, đó là ân nhân của cậu, con trai của ông vừa mới mất, tất nhiên cậu phải đến chia buồn cùng ông.
Chỉ là khi nhớ lại khung cảnh ở bệnh viện hôm qua, trong lòng cô chợt dấy lên nỗi bất an khó diễn tả thành lời.
Cô không nghĩ bọn họ là người tốt, nhưng cô cũng không thể phủ nhận rằng bọn họ đã từng đưa cậu từ cõi chết trở về.
Bàn tay đang đặt trên đùi vô thức siết chặt lại, song cô vẫn bình thản đối diện với cậu.
"Em biết rồi, anh đi đường cẩn thận nhé!"
Nghiêm Trạch Viễn cười nói: "Giờ giải lao nhớ gọi điện cho anh."
Ninh Lạc Điềm hắng hắng giọng, mắt đảo một vòng, bắt chước giọng điệu của cậu ban nãy: "Tùy tâm trạng."
Nghiêm Trạch Viễn lại nhấp một ngụm cafe, cuối cùng cũng cảm nhận được một chút dư vị ngọt ngào, cậu nói: "Bắt chước không giống."
"Ai mà thèm bắt chước anh chứ?" Cô bĩu môi nói.
"Tóm lại phải gọi điện cho anh."
"Tùy tâm trạng."
"Lần này có chút tiến bộ rồi."
...
Hôm nay Phương Nhã cũng không đến lớp, Ninh Lạc Điềm cô đơn muốn chết.
Đợi đến giờ giải lao cô mới lấy lại một chút tinh thần, cầm điện thoại đi vào toilet gọi điện cho Nghiêm Trạch Viễn, đáng buồn là cậu lại không nghe máy.
Cô giận dữ nhìn mình trong gương, thử gọi lại một lần nữa.
Kết quả vẫn y như cũ.
Ninh Lạc Điềm ủ rũ trở về lớp học, cố gắng chống đỡ đến khi tan học.
Nhớ tới cuộc hẹn với Ninh Quân Kiều, cô lập tức đi ra cổng trường, quả nhiên nhìn thấy Ninh Quân Kiều đang đứng ở cách đó không xa.
"Điềm Điềm, mau lại đây." Ninh Quân Kiều vẫy tay gọi cô.
Ninh Lạc Điềm đi tới, hai người nói với nhau vài câu rồi lên xe.
Không khí trên xe yên tĩnh, thỉnh thoảng vọng lại tiếng thở dài của Ninh Quân Kiều.
Ninh Lạc Điềm cảm thấy hôm nay chị gái mình rất lạ, dường như đang mang tâm sự.
"Chị, chị nói thật cho em biết đi, rốt cục đã xảy ra chuyện gì?"
Ninh Quân Kiều quay đầu nhìn cô: "Điềm Điềm, có phải đêm qua em ở chung với Nghiêm Trạch Viễn không?"
Cô thành thật gật đầu: "Vâng."
"Vậy đêm qua em thấy cậu ấy có gì bất thường không?"
Ninh Lạc Điềm có chút khó hiểu: "Sao chị lại hỏi như vậy?"
Ninh Quân Kiều ngập ngừng thăm dò: "Em có nghe cậu ấy nhắc gì đến...anh Luân hay không?"
"Không có." Ninh Lạc Điềm từ từ nhớ lại: "Em chỉ biết đêm qua cậu ấy có về Nghiêm gia một chuyến.
Sao vậy chị?"
"À, không có gì đâu." Nhận thấy không thể tra được gì nữa, Ninh Quân Kiều liền chuyển chủ đề: "Hôm nay chị có nấu mấy món em thích ăn, dạo này học hành vất vả lắm phải không?"
Nói như vậy lát nữa cô sẽ đến Nghiêm gia sao? Ninh Lạc Điềm khẽ mím môi.
Cổng lớn của Nghiêm gia nhanh chóng hiện ra trước mắt, Ninh Lạc Điềm