"Nói, mẹ tôi đang ở đâu?"
Nghiêm Trạch Viễn siết chặt báng súng, cậu nhân từ cho Lương Tuyết thêm một cơ hội, tội ác mà bà ta đã gây ra cho dù có chết một vạn lần cũng không rửa hết tội.
Nhưng Lương Tuyết trước sau vẫn không chịu hé răng, nếu bây giờ nói sự thật cho cậu biết có khi còn chết sớm hơn.
Bà ta chưa muốn chết sớm như vậy!
Cảm thấy hình tình có vẻ không ổn, Ninh Quân Kiều lấy hết dũng khí đi đến bên cạnh bà ta, nhẹ giọng khuyên nhủ: "Bác gái, bác đừng chần chừ nữa."
Đáp lại cô chỉ là sự im lặng khiến người ta sợ chết khiếp.
Lương Tuyết vẫn không sao mở miệng được.
Lúc này Ninh Lạc Điềm đã không thể đứng yên được nữa, cô không thể trơ mắt nhìn cậu biến thành một tên tội phạm giết người, dù có chết cô cũng phải ngăn cậu lại!
"Viễn."
Trước ánh nhìn đầy ngỡ ngàng của mọi người, Ninh Lạc Điềm từng bước từng bước đi tới gần người thiếu niên, một bàn tay trắng nõn từ từ ôm ngang thắt lưng cậu, giọng nói của cô mềm mại nhưng không giấu được sự run rẩy.
"Hôm đó anh đã nói sẽ không làm gì dính dáng đến pháp luật, em biết anh đang rất giận, nhưng chuyện này chúng ta cùng nhau nghĩ cách giải quyết được không anh? Tương lai của anh còn rất dài..."
Nghiêm Trạch Viễn không bất ngờ vì sự xuất hiện của cô, hừ lạnh một tiếng.
Ninh Lạc Điềm chợt rùng mình, rùng mình là vì người thiếu niên này đã quá mức xa lạ với cô rồi.
Trong mắt cậu lúc này chỉ có sự khát máu!
"Tương lai của anh không đến lượt em quan tâm.
Mau tránh sang một bên!"
Một câu nói của cậu tựa như ngàn mũi dao xuyên thẳng vào lồng ngực cô, đau đến không thở nổi.
"Viễn."
Ninh Lạc Điềm ngẩng đầu lên nhìn cậu.
Phải, cô không bỏ cuộc, cô sẽ không bao giờ bỏ cuộc.
"Nếu hôm nay anh vẫn muốn làm theo ý mình thì em sẽ xem những lời anh từng nói, những gì anh từng làm đều là giả cả, chúng ta sẽ kết thúc tại đây."
Nếu hôm nay mọi chuyện không thành ra như vậy, cô cũng sẽ không bao giờ nói ra những lời này.
Nhưng nếu không có ngày hôm nay, cô cũng sẽ không bao giờ biết được cậu có thể tuyệt tình đến mức nào.
"Kết thúc thì kết thúc.
Ninh Lạc Điềm, em nghĩ tình yêu của em đáng giá bao nhiêu?"
Ánh mắt của Nghiêm Trạch Luân nhìn chằm chằm vào bàn tay trắng nõn của cô, cánh tay đó đang từ từ rời khỏi thắt lưng cậu, trái tim anh cũng từ từ thắt lại, rất muốn tiến đến ôm cô vào lòng nhưng anh không thể.
Ninh Lạc Điềm lặng lẽ lau đi làn nước chỉ vừa ngưng đọng nơi khoé mắt, giờ phút này cô bình tĩnh hơn mình tưởng, cô nghĩ rằng khi nghe những lời đó cô sẽ khóc lóc mấy ngày mấy đêm.
Khóc thì có ích gì?
Cô vừa nhớ ra một chuyện, trước giờ Nghiêm Trạch Viễn rất ghét việc phải lựa chọn một trong hai, vừa rồi cô đã ngu ngốc biến mình thành một lựa chọn của cậu.
Ninh Lạc Điềm từ từ nhắm mắt lại, đôi chân từng bước từng bước lùi về sau.
"Xin lỗi vì đã khiến anh không vui."
Nghiêm Trạch Viễn lạnh lùng liếc mắt, nhìn thấy trên môi cô là một nụ cười vô cùng thê lương, khoảnh khắc ấy cậu thấy tim mình rất đau, rất đau..
Khoé môi cậu khẽ mấp máy như muốn nói gì đó nhưng Ninh Lạc Điềm đã lên tiếng trước: "Vậy chúng ta