Chương 10: Ăn Dưa
Edit: Sắc Team
Beta: Brandy
Cuối cùng mọi người vẫn không hiểu tại sao, chị Thần từ trước đến nay luôn nhanh nhẹn, hoạt bát, tràn đầy sức sống như cánh sen trong sương sớm, giờ đây lại trầm mặc, ủ rũ trở về vị trí cũ.
Quay lại nhìn Lệ Khôn, vẻ mặt gió yên biển lặng, khí định thần nhàn tiếp tục giảng dạy những động tác quan trọng.
Hai người bọn họ, một người lòng rối như tơ vò, người còn lại thì cố tình làm ra vẻ trấn định.
Kết thúc buổi huấn luyện tối, đoàn người Lệ Khôn trở về ký túc xá.
Lâm Đức đi lấy một phích nước nóng quay trở về, nói với anh: “Anh, đại đội trưởng gọi anh qua đó một chuyến.”
Lệ Khôn vốn đang chuẩn bị tắm rửa, nghe vậy buông thùng nước xuống, “Đi ngay đây.”
Đại đội trưởng tên là Lý Bích Sơn, chính là người đã tiếp đón nhóm Nghênh Thần trước khi huấn luyện.
Lệ Khôn xuống lầu, gặp anh ta ở sân huấn luyện.
Lý Bích Sơn đã ngoài bốn mươi, vậy nhưng sức lực vẫn không hề thua kém những người trẻ tuổi, đang bám vào xà đơn luyện tập. Lệ Khôn đi qua nhảy lên, cũng bắt lấy xà ngang.
Lý Bích Sơn liếc mắt nhìn anh một cái, không lên tiếng.
Ăn ý đếm đến một trăm, hai người đồng thời buông tay.
Hơi thở Lý Bích Sơn có chút hỗn loạn, hỏi: “Chuyện buổi tối của cậu là như thế nào?”
Thấy anh không phản ứng, lại nhắc nhở: “Cùng với cô gái kia.”
Lệ Khôn hỏi: “Tôi và cô ấy thì có chuyện gì được?”
Lý Bích Sơn: “Sao có thể cùng một nữ đồng chí diễn huấn luyện như vậy được? Đây là quân đội, chúng ta đang chấp hành nhiệm vụ, phải chú ý hình tượng.”
Lệ Khôn à một tiếng, ngồi xuống mặt đất.
“Tôi nghe nói, cô gái kia qua lại rất thân mật với cậu. Tôi nhắc nhở cậu lần nữa, mọi chuyện phải đúng mực, phải có kỷ luật, phải ……”
“Phải tuân thủ nguyên tắc, phải tuân theo điều lệ, phải cẩn thận trầm ổn.” Lệ Khôn cắt ngang lời anh ta, bổ sung hoàn chỉnh đoạn sau, rồi cười: “Được rồi lão Lý, nói đi nói lại vẫn là mấy lời này, tôi đều đã thuộc cả rồi.”
Lý Bích Sơn nghiêm túc: “Đừng tưởng tôi đang nói đùa với cậu.”
Lệ Khôn học anh ta: “Nghiêm túc, nghiêm túc.”
“Mấy người trẻ tuổi các cậu, chưa trải qua đau khổ, chưa biết đắng cay!” Lý Bích Sơn tỏ vẻ người từng trải: “Tên nhóc cậu, đừng hồ đồ.”
Lệ Khôn cúi đầu, cười nhạt.
Ngẩng đầu, anh hỏi: “Làm sao anh biết, tôi chưa từng đau khổ, chưa từng nếm thử đắng cay?”
Giữa trán Lý Bích Sơn hiện lên ba vệt nếp nhăn.
Lệ Khôn chỉ lướt qua, né tránh tiếp tục đề tài này, đứng dậy, “Dạy bảo xong rồi sao? Tôi trở về tắm rửa đây.”
Lý Bích Sơn: “Đứng lại.”
Lệ Khôn nghiêng người, chờ đợi.
Lý Bích Sơn: “Ở quê tôi gửi củ ấu lên, đợi lát nữa qua chỗ tôi mà lấy.” Lại còn cố tình nhấn mạnh: “Giúp an thần hạ nhiệt.”
Lệ Khôn búng tay một cái: “Được, lát nữa tôi sẽ không đi lấy.”
Lý Bích Sơn: “……”
“Thứ đồ kia khó lột vỏ, ăn thật phiền phức.”
“Thằng nhóc chết tiệt.” Lý Bích Sơn mắng xong lại lớn tiếng: “Vậy thì qua lấy ít thịt khô đi.”
Đã uyển chuyển bật cấp trên xong xuôi nên Lệ Khôn không từ chối nữa.
Đứng nghiêm, xoay người, giơ tay chào theo tiêu chuẩn quân đội: “Rõ! Cảm ơn đại đội trưởng.”
Lý Bích Sơn cười mắng một câu, vẫy vẫy tay: “Cút đi.”
Quay lại ký túc xá.
Tay vừa mới đặt lên then cửa, mấy chiến hữu liền chạy như bay ra, xô xô đẩy đẩy.
“Báo cáo đội trưởng!”
Lệ Khôn nhíu nhíu mày, “Nói.”
“Vừa rồi có người tìm anh.” Cậu chiến sĩ nói: “Là nữ, tóc dài, áo thun trắng —— xinh đẹp.”
Đã có người mở đầu, mọi người cũng phối hợp cùng kêu lên: “Tên là Nghênh Thần!”
Lệ Khôn: “……”
Lâm Đức chạy ra, khúc khích cười, “Chị ấy tặng dưa hấu cho chúng ta, mỗi người một phần, ca, anh cũng có phần, nhưng của anh khác với của bọn em.”
Lệ Khôn nhanh chóng nhìn quét một lượt căn phòng, ngoại trừ một chiếc cốc pha lê còn đặt ở trên bàn, còn lại vỏ dưa hấu đã đều nằm trong sọt rác.
“Dưa hấu của bọn em đều là từng miếng cắt ra còn nguyên vỏ, đội trưởng, dưa hấu của anh lại được bỏ vỏ, toàn bộ đều chỉ có thịt dưa!”
Sắc mặt Lệ Khôn khẽ biến.
Lâm Đức: “Em thay mặt mọi người hỏi một chút, vì sao của anh lại đặc biệt hơn.”
Lệ Khôn híp híp hai mắt, khóe mắt khẽ nheo, là điềm báo của sự nguy hiểm.
Lâm Đức vẫn ngây thơ thành thật nói: “Chị Thần trả lời, dưa đặc biệt để dành cho người đặc biệt, bởi vì Lệ đội trưởng đặc biệt đẹp trai —— báo cáo xong, chờ chỉ thị!”
Không cần chờ Lệ Khôn lên tiếng.
Lâm Đức vô cùng tự giác “Rõ, một trăm cái hít đất tại chỗ, chuẩn bị!”
Nói xong, chân phải của cậu lùi về sau một bước, khom lưng cúi người, lòng bàn tay chống đất, hai chân Chân duỗi thẳng, nâng hông lên, từ gót chân đến vai tạo thành 1 đường thẳng, bắt đầu hít đất.
Các chiến hữu xung quanh cười ầm ĩ.
Lệ Khôn xụ mặt, quát lớn: “Làm càn, nghiêm!”
Không khí nháy mắt yên tĩnh.
Tiếng bước chân loạt soạt, đám chiến sĩ trẻ tuổi vừa rồi còn cười nói náo nhiệt, giờ đứng nghiêm im lặng.
Lệ Khôn nhân từ hỏi: “Hành quân năm kilomet, năm mươi cái hít đất bằng một tay, các cậu tự mình chọn .”
Đồng thanh: “Hít đất!”
Lệ Khôn: “Được, mọi người đều có phần, năm kilomet, 20kg hành trang phụ tải, mười chín phút nữa xuất phát!”
Các chiến sĩ đồng loạt phát ngốc, sau đó chỉ có thể tuân thủ: “Rõ!”
Tiếng bước chân đều răm rắp, cậu chiến sĩ cuối cùng ra khỏi phòng vô cùng tri kỷ nói lên tiếng lòng của mọi người: “Đội trưởng, nhớ ăn dưa nhé!”
Náo nhiệt qua đi, chỉ còn lại yên tĩnh lạ thường.
Anh có thể cảm nhận rõ nhịp đập trong trái tim mình.
Lệ Khôn đóng cửa lại, nhìn về chiếc cốc pha lê trên bàn, bên trong là dưa hấu được dùng thìa múc ra thành từng viên hình cầu.
Anh đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, như một loại giằng co vô hình.
Hơn mười giây sau, chính anh cũng cảm thấy vô nghĩa, vì thế thấp giọng tự giễu cợt một câu.
“Họ Lệ, đau một lần rồi, con mẹ nó vẫn còn không nhớ rõ sao!”
Qua nhiều năm như vậy, Lệ Khôn vẫn không quên, năm đó khi còn yêu nhau mặn nồng, mọi sự chú ý của anh đều điên cuồng dồn lên người Nghênh Thần.
Khi đó anh thường xuyên phải tiếp nhận nhiệm vụ đột xuất, nói đi là phải đi ngay. Bởi vì phải giữ bảo mật, nhiều khi chính anh cũng không biết nơi mình tới sẽ là quốc gia nào. Mãi đến trước khi máy bay hạ cánh mười phút, mới được thông báo, Là Iraq, là Afghanistan, là Congo.
Đến nằm mơ cũng muốn mỗi ngày được gặp cô ấy, gặp rồi lại không muốn rời đi, chỉ hận không thể ở trên giường làm chết cô. Đi rồi, lại bắt đầu nhớ mong.
Nhớ nhung cứ vô hạn tuần hoàn như vậy.
Sau này, cùng ở tại bệnh viện, cùng tại phòng giải phẫu, khoa nội thận 1, khoa nội thận 2. Người nhà họ Nghênh ở tầng sáu chờ đợi kết quả, mà ở tầng năm, mẹ anh rốt cuộc không thể tỉnh lại.
Nghênh Thần lúc đó đâu, phủi phủi mông liền đi, không một chút tin tức, cứ như vậy khó hiểu mà chia tay anh.
Đùa bỡn anh, không quan tâm anh, chia tay anh đều có thể.
Nhưng, không thể lừa anh.
Không thể lợi dụng anh.
Mãi đến khi di động vang lên, nắm tay đang nắm chặt của Lệ Khôn mới buông lỏng, lấy lại tinh thần.
Mà đến khi nhìn đến tin nhắn trong điện thoại, ánh mắt lạnh nhạt của Lệ Khôn lại xuất hiện.
[Dưa hấu ăn ngon không ^_^]
Ngón tay nắm lại thật chặt, Lệ Khôn không hề do dự liền xóa tin nhắn.
Sau vài phút không có hồi đáp, bên kia lại gửi tới một tin nhắn.
[Cho anh đều là phần tâm dưa hấu, vô cùng ngọt ^_^]
Lệ Khôn hừ lạnh một tiếng, lại tiếp tục xóa. Suy nghĩ một lúc, không hề do dự, trực tiếp tắt máy ném vào ngăn kéo.
Bên này.
Nghênh Thần bực bội hạ điện thoại từ bên tai xuống, nhìn nhìn, sao lại tắt máy rồi?
Ánh sáng ấm áp từ chiếc đèn bàn hắt ra, tâm tư Nghênh Thần trầm xuống.
Mở khóa màn hình, lại tắt, lại lặp lại.
Bạn cùng phòng cô tắm rửa xong, xách theo thùng nước từ nhà tắm trở về.
Vừa vào cửa liền nói: “Tham gia quân đội thật vất vả, đã muộn như thế này mà vẫn còn phải chạy bộ.”
Nghênh Thần không mấy hứng thú,