Chương 9: Heo biết chụp ảnh
Edit: Sắc Team
Beta: BRANDY
Giữa trưa, sau khi ăn cơm ở căng tin, Lệ Khôn về phòng huấn luyện nghỉ ngơi.
Nói là nghỉ ngơi, nhưng anh cũng không chịu ngồi yên, theo thói quen tập nâng tạ. Chiếc áo thun huấn luyện màu xanh, vì đang vận động mà có thể thấp thoáng thấy được thân hình tam giác ngược, đẹp như tạc.
Động tác của Lệ Khôn nhẹ nhàng như đang chơi đùa, anh lẩm bẩm đếm đến hai trăm.
Lâm Đức ngậm đầy một miệng màn thầu chạy vào, trên tay còn cầm thêm hai cái, “Anh, anh có muốn ăn màn thầu không?”
“Không ăn.” Lệ Khôn tiếp tục động tác.
“Vậy anh muốn ăn khoai lang không?”
“Cậu còn mua cả khoai lang?” Lệ Khôn liếc mắt hỏi, “Khoai đâu?”
Lâm Đức đem mặt giơ tới, hưng phấn nói: “Đây này! Ha ha ha!”
“……”
“Chị Thần nói, da của em rất giống khoai lang đỏ đấy.”
Lệ Khôn xùy một tiếng: “Cô ấy nói cái gì cậu đều nghe sao?”
“Chị ấy nói đúng mà!”
“Cậu là khoai lang?”
“Em giống khoai lang mà.”
Lệ Khôn thật sự câm nín, chưa thấy ai được so sánh với khoai lang mà tự hào đến vậy.
Lâm Đức gặm một miếng màn thầu, “Hôm nay chị Thần bắn súng thật giỏi, động tác còn rất chuyên nghiệp, haizz, anh nói xem, chị ấy học được ở đâu vậy?”
Lệ Khôn chuyên chú đẩy tạ, làm bộ chẳng liên quan: “Làm sao tôi biết được.”
“Chị Thần còn nói….”
“Sao cậu lại nói nhiều vậy?” Lệ Khôn nghe phát phiền, “Mở miệng ra là chị Thần, chị Thần.”
Lâm Đức gãi gãi chóp mũi, ngượng ngùng nói: “Chỉ là, em cảm thấy chị ấy rất tốt.”
Lệ Khôn: “Tốt giống như củ cải trắng dưới đất ở quê cậu đúng không?”
“Hơ? Sao anh biết!” Lâm Đức nghĩ nghĩ, hỏi: “Anh, có phải anh đã quen chị Thần từ trước không?”
Tay nâng tạ tạm ngừng giữa không trung.
Lệ Khôn trầm mặc một lát, từ từ hạ tay xuống, như chưa hề có chuyện gì xảy ra, lạnh nhạt nói: “Không quen biết.”
“Nhưng em cảm thấy, chị Thần rất để ý đến anh.” Lâm Đức ghé sát vào, thần thần bí bí nói: “Em để ý thấy, hai ngày vừa rồi, chị ấy lén nhìn anh rất nhiều lần.”
Thần sắc Lệ Khôn bình tĩnh, thu thập tạ gọn gàng.
Cầm lên, buông xuống, để vào vị trí, tiếng kim loại va chạm vào nhau nặng nề phát ra.
Lâm Đức nhỏ giọng, trịnh trọng nói: “Anh, em cảm thấy, chị Thần thích anh.”
“Keng, ầm, ầm!” chiếc tạ rơi xuống tạo thành âm thanh chói tai.
Lệ Khôn trượt tay, mất lực, từ trước đến nay anh chưa bao giờ phạm vào loại sai lầm sơ cấp này.
Anh phát bực, nắm lấy một cái tạ làm bộ muốn đánh người, “Thằng nhóc này, không được nói bậy, biết không?!”
Hiện giờ không phải trong thời gian huấn luyện, Lâm Đức còn lâu mới sợ anh, tiếp tục tỏ rõ quan điểm: “Cũng không phải một mình em nhận thấy, bọn lão Lục, Trương Bình cũng đều đang bàn tán chuyện này.”
Ánh mắt Lệ Khôn trầm xuống.
Lâm Đức rất tự giác nằm bò xuống đất: “Biết rồi, một trăm cái hít đất, nhận phạt!”
Nhưng lúc này Lệ Khôn lại không tiếp tục ở lại giám sát cậu, nhặt chiếc áo khoác vứt trên mặt đất lên, để lại bóng lưng trầm mặc.
Đi mất rồi.
———
Kế hoạch tập huấn quân sự cho nhân viên mới tuy kéo dài không lâu, nhưng mỗi hạng mục huấn luyện đều được nghiêm túc chấp hành dựa theo đúng quy định. Nơi ngủ nghỉ là tại phòng ký túc xá tám người, dùng nhà tắm công cộng, mỗi người chỉ được dùng nước ấm trong vòng mười phút, đàn ông con trai thì toàn bộ phải tắm rửa bằng nước lạnh.
Những người đi theo để quản lý như Nghênh Thần được hưởng điều kiện tốt hơn một chút, ở phòng hai người.
Cuối buổi chiều là giờ ăn tối, Nghênh Thần không đói bụng, bèn không ăn cơm, khoảnh khắc mặt trời dần lặn, ánh hoàng hôn chiều tà là thời điểm đẹp nhất trong ngày.
Nghênh Thần đợi tất cả mọi người đi ăn cơm hết, một mình đứng trên hành lang ngắm phong cảnh.
Tầng bốn, tầm nhìn thoáng đãng, chân trời trải dài ở phía xa, cả thế giới tĩnh lặng phủ đầy màu vàng của ánh hoàng hôn.
Bên trái là sân bóng rổ, có mấy chiến sĩ sau khi kết thúc huấn luyện đang vui vẻ chơi bóng. Bên phải là sa trường, vẫn đang có mấy đồng chí gian khổ tập luyện. Tầm mắt vừa chuyển, Nghênh Thần nhìn đến hàng cây quế hoa bên đường, người đi ra từ nhà ăn ngày càng nhiều.
Cô cố ý chờ đợi.
Đến khi thân ảnh của Lệ Khôn xuất hiện, Nghênh Thần xuýt chút nữa vỗ tay tự thưởng cho trực giác chính xác của mình.
Biểu tình của anh nhàn nhạt, bước đi không nhanh không chậm, đang nghe chiến hữu đi bên cạnh nói cái gì đó.
Nghênh Thần lôi di động ra, mở chế độ máy ảnh, hướng về phía Lệ Khôn.
“Tách tách”
Tấm này bị mờ, vì thế cô room sát vào, chụp lại.
“Tách tách”
“Tách tách”
Chụp liên tiếp nhiều bức ảnh, Nghênh Thần vừa chụp vừa mỉm cười, hài lòng, quá hài lòng, khuôn mặt kia chụp lên ảnh, như tự mang ánh hào quang vậy.
Đột nhiên, Lệ Khôn ở dưới ngẩng đầu, hướng về phía này nhìn lên.
Nghênh Thần nhanh chóng thu di động, có tật giật mình ngồi xổm xuống trốn tránh.
“Lệ đội trưởng? Có chuyện gì vậy?” Chiến hữu bên cạnh quan tâm hỏi thăm.
Lệ Khôn bình tĩnh thu hồi ánh mắt, “Nhìn thấy một con heo biết chụp ảnh, không có việc gì, đi thôi.”
———
Ăn cơm chiều xong, mọi người được nghỉ ngơi một lúc sau đó lại phải tiếp tục huấn luyện buổi tối.
Nhưng vẫn còn may, cái gọi là huấn luyện buổi tối, chỉ là mấy cái hoạt động nhẹ nhàng kiểu như hát quân ca.
Ban ngày trời quá nóng, Nghênh Thần tắm rửa, thay quần áo rồi mới lại ra. Ở trong quân doanh, cô rất đúng mực không mặc váy mà đều mặc áo thun đơn giản. Buộc tóc đuôi ngựa, mặt không son phấn.
Cậu nhân viên mập mạp thật lòng cảm thán: “Em cảm thấy chị Thần như là hoa hậu giảng đường của trường em vậy.”
“Cậu đó, hoa hậu giảng đường của các cậu mà đẹp được như vậy sao?”
“Em chỉ đang ví dụ thôi mà.”
Nghênh Thần cười cười, hào phóng tiếp nhận: “Vinh hạnh, vinh hạnh.”
Một cô gái hỏi: “Chị Thần, lúc ban chiều bắn súng siêu như vậy, chị từng học qua lớp dạy bắn súng sao?”
Nghênh Thần lắc đầu.
“Oa, thế ai dạy chị vậy?”
“Là một người mà ai ở đây cũng quen biết.” Nghênh Thần tỏ vẻ bí ẩn: “Đoán thử xem.”
Cậu mập hô lên một tiếng: “Vương Tuấn Khải!”
“Ha ha ha ha ha!” Cười vang.
Nghênh Thần: “Mập Mạp, ngày mai cho cậu thêm đùi gà. Nói cho mọi người biết, dạy chị bắn súng chính là huấn luyện viên trưởng của mọi người.”
Nháy mắt yên tĩnh.
“Lệ đội trưởng? Là Lệ đội trưởng sao?!”
Nghênh Thần lại nổi lên ý nghịch ngợm, hỏi mấy nữ nhân viên: “Mọi người cảm thấy, ở đây huấn luyện viên nào đẹp trai nhất?”
Dù sao cũng là những người trẻ tuổi vừa ra trường, còn hay ngại ngùng, bẽn lẽn, mọi người nhìn nhau, trong ánh mắt lại tràn đầy hưng phấn.
Có người lớn gan nói: “Chị Thần, chị nói trước đi.”
“Chị cảm thấy,” Nghênh Thần giả vờ nghiêm túc tự hỏi, vô cùng trịnh trọng nói: “Huấn luyện viên Lâm là đẹp trai nhất!”
Chính là nói đến Lâm Đức, trong lòng mọi người gào thét: “Gì cơ!!!”
“Rõ ràng Lệ đội trưởng mới đẹp trai nhất!” Rốt cuộc có người lên tiếng nói thật.
“Lệ đội trưởng cao đến 1m9 đấy.” Một cô gái khác phụ họa.
“Đúng vậy!” Có mấy cậu nam đồng nghiệp lên tiếng: “Chân siêu dài! Có thể làm được người mẫu!”
“Ha ha ha ha.” Lại là một trận cười.
Không biết tại sao, nghe được những lời này trong lòng Nghênh Thần vô cùng vui vẻ.
Thẩm mỹ của cô tốt, năng lực làm việc tốt, cái gì cũng tốt, đến chọn đàn ông mà ánh mắt cũng tốt như vậy.
Nghênh Thần nhướng mày, giả vờ ghét bỏ, “Chân dài để làm cái gì? Hình dáng của chân mới là quan trọng nhất, nhỡ đâu lại là chân vòng kiềng hay là chân chữ X thì sao, thật là khó coi.”
“Nhưng mà chị Thần, Lệ đội trưởng không như vậy.”
“Cũng chưa chắc chắn. Bọn họ toàn mặc quần rộng thùng thình, chất liệu vải cũng dày, che dấu vô cùng tốt, căn bản chẳng nhìn ra được dáng chân.”
———
Ở bên này mọi người nói chuyện khí thế ngất trời, đề tài ngày một bay xa.
Cách đó không xa tại tòa nhà dành cho huấn luyện viên, tầng hai. Một loạt huấn luyện viên đứng trước lan can cùng có chung một vẻ mặt, mặt đỏ bừng, không thể nhịn được cười.
Mỗi huấn luyện viên đều được trang bị một chiếc bộ đàm, tín hiệu đường truyền âm thanh rất tốt.
Đám người đang cười nói kia ngồi ở gần thiết bị thu âm phục vụ cho giảng dạy, mọi lời nói của họ đều được truyền đi sinh động, rõ ràng.
Các huấn luyện viên đồng thời nhìn về phía chủ nhân của chiếc chân vòng kiềng đang bị bàn tán —— Lệ đại đội trưởng.
Sắc mặt đen thui, giống như là Bao Công vậy.
———
Nghênh Thần càng nói càng hăng, suy một ra ba, dạy dỗ mấy cô gái trẻ: “Cho nên về sau nếu tìm người yêu, nếu người ta mà thích mặc quần vừa dày vừa rộng, các em biết phải làm như thế