Chương 2: Đường Kỳ Sâm
Edit: Sắc Team
Beta: BRANDY
Mạnh Trạch vươn đầu vào trong xe, nhìn chăm chú, xác nhận mình đúng là không nhìn nhầm người, liền đập một cái lên cửa xe.
“Không sai, đúng thật là em! Aizz, anh nói này Tiểu Thần, em đúng là cái đồ vô tâm vô tính, trở về cũng không thông báo một tiếng?”
“Không phải em muốn tạo bất ngờ cho mọi người hay sao.” Nghênh Thần vừa cười vừa thò người ra, hướng phía trước tán gẫu với Mạnh Trạch: “Ồ, ghế phụ không có bạn gái ngồi sao?”
Động tác này của Nghênh Thần khiến khoảng cách giữa hai người rút ngắn lại, một mùi hương dịu nhẹ dâng lên. Lệ Khôn vẫn ngồi im bất động, chỉ có lông mày nhíu lại rất nhẹ.
Mạnh Trạch sang sảng cười: “Em đã quay về rồi, ghế phụ làm sao dám cho người khác ngồi.” Lại tiếp tục nói: “Anh mời em một bữa, chọn ngày không bằng gặp ngày, tối nay luôn đi, gọi cả bọn Tiểu Triệu đến, biết em trở về, đảm bảo đám người này sẽ mừng phát điên lên được.”
Lệ Khôn nãy giờ vẫn luôn trầm mặc, đột nhiên nói: “Còn định buôn dưa đến bao giờ? Dịch xe! Cản đường, xe đằng sau không đi được.”
Mạnh Trạch thoáng nhìn về hướng cổng lớn, vô cùng thành thật, vô tội nói: “Nhưng phía sau không có xe mà.”
Sắc mặt Lệ Khôn lập tức trầm xuống.
Nghênh Thần thấy anh chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, không nói một tiếng nào liền đẩy cửa, tự giác xuống xe. Cô tiến về phía Mạnh Trạch: “Thay đổi thời gian đi, buổi sáng em vừa xuống máy bay xong phải đến công ty làm một ngày, mệt mỏi lắm.”
Mới nói được một nửa, một tiếng “Oanh” vang lên, Chiếc xe Jeep màu đen của Lệ Khôn kiêu ngạo phóng đi, khiến Nghênh Thần hít đầy một miệng khói.
Mạnh Trạch nhìn theo chiếc xe kia, ý vị thâm trường xì một tiếng. Sau đó liếc mắt về phía Nghênh Thần, cẩn thận xem xét phản ứng của cô.
Bọn họ từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên trong một đại viện, là các tiểu đồng chí cách mạng hàng thật giá thật, hiểu rõ tường tận gốc gác của nhau, đừng nói tính tình tâm tính, ngay cả buổi tối nhà ai ăn thịt kho tàu, khi đó cũng đều biết rõ.
Càng đừng nói đến khoảng thời gian oanh oanh liệt liệt kia giữa Nghênh Thần và Lệ Khôn.
Mạnh Trạch vốn là người hoạt bát, khéo léo, hiểu lòng người, nhưng lúc này cũng không dám manh động, cẩn thận quan sát sắc mặt cô em gái thân thiết, không nói thêm gì nữa.
Cũng may Nghênh Thần coi như không có việc gì xảy ra, tươi cười hớn hở nói:“Vậy em đi trước, hôm nào ăn cơm, sẽ báo lịch trình công tác với anh."
Mạnh Trạch ở phía sau gọi với theo: “Định đi đâu? Anh đưa em đi.”
Nghênh Thần không quay đầu lại, giơ tay lên vẫy vẫy: “Về thăm bố già ở nhà.”
Cũng đúng, đã về đến đại viện, chẳng lẽ không về qua nhà.
Mạnh Trạch cũng không theo nữa.
Nhìn chiếc xe phóng đi đã đi xa không thấy bóng dáng nữa, Nghênh Thần mới dừng bước chân, xoay người, đổi hướng đi.
Cô không về nhà, mà đi đến chung cư Quỳnh Ngọc.
Chung cư này là do tập đoàn nơi cô làm việc phân cho, sạch sẽ gọn gàng. Hành lý đã được mang đến từ ngày hôm trước, Nghênh Thần bèn thu dọn một hồi, bận rộn mãi mới xong, nhìn thời gian còn chưa đến 8 giờ.
Đang nhàn rỗi, điện thoại chợt vang lên, là Mạnh Trạch gọi tới, đầu dây bên kia vang lên tiếng nhạc ồn ào.
“Người đều đã gọi đến đông đủ cho em rồi, nhắn anh địa chỉ, hai mươi phút nữa đến đón em.”
Âm thanh bên kia quá lớn, Nghênh Thần dịch điện thoại ra xa, nhíu mày nói: “Không phải đã bảo lùi thời gian rồi sao?”
“Em chỉ nói lùi thời gian ăn cơm, đây là ca hát, không ảnh hưởng gì mà.”
Được lắm, nói có sách mách có chứng.
Buổi tối Mạnh Trạch đổi một chiếc siêu xe BMW màu xanh, vô cùng phù hợp với khí chất khoe mẽ của anh. Thấy Nghênh Thần, Mạnh Trạch cười ha hả mở cửa xe cho cô, lại còn khoa trương tỏ vẻ quý ông lịch lãm:
“Kính mời hoàng hậu nương nương lên xe.”
Nghe thấy xưng hô quen thuộc, Nghênh Thần cười cười.
Thời còn niên thiếu, đám người bọn họ thích nhất là chơi đùa ở thao trường phía sau đại viện. Một đám nhóc nghịch ngợm, vì tranh nhau làm hoàng đế, thiếu chút nữa mà đánh nhau. Sau đó giọng nói của tiểu Nghênh Thần vang lên: “Em phải được làm Hoàng Hậu!”
Câu nói kia thật vô cùng hiệu quả, đám nhóc không hề đánh nhau nữa, hai tay thành thật vòng về phía sau lưng, cật lực lắc đầu, đồng thanh hô to: “Tớ không làm hoàng đế nữa!”
Tiểu Nghênh Thần ngây người, tâm hồn bé nhỏ bị tổn thương, miệng mếu máo, liền khóc lớn lên.
Mọi người bắt đầu luống cuống tay chân mà dỗ cô bé, cuối cùng vẫn là Mạnh Trạch nhanh trí, không biết lôi kéo từ đâu đến một người thanh niên cao lớn mặc quân trang, hỏi: “Thần nhi! Cho người này làm hoàng đế được không?”
Vẻ mặt người thanh niên kia đầy sự hoang mang, trên khuôn mặt lạnh nhạt hiện lên mấy chữ “tôi không hề muốn làm”.
Sự việc tiếp theo về sau cũng không nhớ rõ lắm, chỉ biết là, tiểu Nghênh Thần bị làm cho cười vang.
Sau khi nhớ lại chuyện cũ, Mạnh Trạch vui vẻ, ngón tay theo tiết tấu âm nhạc gõ nhẹ lên tay lái: “Em có còn nhớ cho anh làm nhân vật gì không?”
Nghênh Thần: “Nhớ chứ, đại quan, thái giám tổng quản.”
Mạnh Trạch: “……”
Tới Bạch Băng quán, Mạnh Trạch vừa đỗ xe vừa hỏi: “Có hồi hộp không?”
“Cẩn thận, ở bên trái có cục đá.” Ánh mắt Nghênh Thần từ kính chiếu hậu liếc về, mới đáp: “Không hồi hộp.”
Mạnh Trạch đánh thẳng tay lái tiến lên: “Đợi lát nữa có thấy ai cũng không hồi hộp sao?”
Nghênh Thần ghét bỏ liếc nhìn anh một cái, đẩy cửa xuống xe.
Tiếng tăm của Bạch Băng quán khá lớm. không giống như những club khác, ở đây có mấy gian phòng được khắc tên, chuyên được bao, không cho người ngoài thuê. Trong đó có hai gian phòng đều là Mạnh Trạch đứng tên.
Ra khỏi thang máy, ánh đèn bắt đầu mờ ảo, từng tầng từng tầng ánh sáng chồng lên nhau hắt lên tường rồi kéo dài xuống tận sàn nhà. Nghênh Thần bước vào trong, cảm thấy hơi chóng mặt, liền dừng tại chỗ, nheo mắt một chút.
Mạnh Trạch ở đằng trước, vặn then cửa ra, lại quay đầu cười hỏi: “Thật sự không hồi hộp sao? Nhìn thấy hoàng đế cũng không hồi hộp?”
Cửa bị đẩy ra.
Âm thanh huyên náo bỗng chốc ùa ra.
Mọi người bên trong đồng thời quay đầu lại, hàng loạt âm thanh đồng loạt vang lên. Có người hô lên kinh ngạc, có người hét to, lại có người huýt sáo.
Nhưng Nghênh Thần liếc mắt một cái liền thấy được một bóng người cao lớn ngồi ở cạnh quầy bar.
Phát hiện động tĩnh, Lệ Khôn đứng lên, xoay người. Trong tay anh đang cầm một chiếc bật lửa bằng kim loại, một tay chống ở bên mép quầy bar, động tác này khiến cơ ngực của anh căng ra.
Hai người đối diện nhìn nhau.
Ánh mắt Nghênh Thần không rời đi, Lệ Khôn cũng không hề chịu nhận thua.
Mãi cho đến khi có người đến vây xung quanh Nghênh Thần, vừa ôm vừa mời rượu cô, cái không khí giằng co kia mới bị đánh tan đi mất.
Lại vui vẻ náo nhiệt như lúc trước.
Lệ Khôn đứng dậy định đi.
“Này này này!” Mạnh Trạch giữ người lại: “Cho nhau chút mặt mũi đi mà người anh em!”
“Không quen biết cậu.” Sắc mặt của Lệ Khôn không được tốt cho lắm.
Mạnh Trạch vừa nghe thấy, tỏ vẻ đau khổ che ngực: “Anh chàng đẹp trai này làm người ta đau lòng quá đi mất.”
Lệ Khôn nhanh chóng ra gần đến cửa, Mạnh Trạch không kéo lại được, bèn ra chiêu sát thủ: “Nói đi, có phải cậu sợ không?”
Quả nhiên dừng bước.
“Nhìn thấy tiểu Thần trở về, cậu liền ……”
Lệ Khôn ném một ánh mắt sắc lạnh đảo qua nhìn, Mạnh Trạch biết điều mà câm miệng, giơ tay lên hàng: “Được rồi, được rồi.” Lại tiếp tục nói: “Bên trong đều là bạn bè thân thiết, cậu ở Afghanistan hai tháng nay, cũng nên tụ họp một lần đi chứ, đúng không nào.”
Lệ Khôn không hề nể mặt, gọn gàng dứt khoát nói: “Tên của bọn họ cậu còn không nhớ nổi mấy cái. Thằng nhóc này, đừng tự cho mình là thông minh, lần sau mà còn dùng cái lý do không mang theo ví tiền lừa tôi đến, cứ thử xem xem.”
Mạnh Trạch giương lên bộ mặt tươi cười, quàng lấy vai anh, hai người cùng đi về phía trước: “ Được rồi, được rồi, không thử không thử.”
Đi đến toilet.
Mạnh Trạch đưa cho Lệ Khôn một điếu thuốc, Lệ Khôn châm lửa, lại trở tay ném bật lửa lại cho anh ta.
Khói thuốc bốc lên.
Mạnh Trạch hỏi: “Nghênh Thần vừa mới trở về, tại sao buổi chiều lại ngồi trên xe của cậu?”
Lệ Khôn hừ lạnh, một lúc lâu sau, mới thấp giọng nói một tiếng, “Chuyên gây họa.”
Mạnh Trạch không nghe rõ, “Cái gì? Chất tẩy rửa? Tôi hiểu rồi, hai người là trong lúc đi siêu thị mua chất tẩy rửa liền gặp nhau sao? Thế là cũng quá trùng hợp rồi! Không đúng, cậu tự dưng đi mua chất tẩy rửa làm gì?”
Lệ Khôn: “……”
Mạnh Trạch đắn đo mãi, mới ghé sát vào nói: “Tôi nghe nói, lần này là tập đoàn gọi Nghênh Thần trở về, sau này chắc cũng sẽ không đi nữa. Hai người bây giờ ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, cậu cùng cô ấy.”
Mạnh Trạch dừng lại ngắm sắc mặt của anh rồi mới cẩn thận nói tiếp: “Dù trước kia từng xảy ra chuyện gì, nhưng rốt cuộc đều là người quen, thật sự không cần coi nhau như kẻ thù, đúng không?”
Lệ Khôn trầm mặc hút thuốc, một hơi, hai hơi, khói thuốc lượn lờ quanh mặt anh.
Đúng lúc Mạnh Trạch cho rằng