Chương 3: Hội nghị thượng đỉnh hợp tác Trung – Phi
Edit: Sắc Team
Beta: BRANDY
Sau khi đưa Mạnh Trạch về nhà, Lệ Khôn lập tức quay lại đơn vị.
Ánh trăng bàng bạc chiếu xuống.
Trên sân huấn luyện chỉ có một mình anh đang bám vào xà đơn luyện tập.
Hơi thở Lệ Khôn bình ổn, trong lòng yên lặng đếm: “……299, 300.”
Sau đó nhảy xuống, vung tay hoạt động gân cốt, vì nóng nên chiếc áo ngắn tay bị anh cởi bỏ để lộ ra cơ bụng mạnh mẽ đang rịn ra từng lớp mồ hôi.
“Lệ ca.” một bóng người từ phía ký túc xá chạy tới, Lâm Đức thân hình cao gầy, làn da ngăm đen vì phơi nắng, khuôn mặt đen đen hồng hồng trông như củ khoai lang đang luộc dở.
“Đúng thật là anh sao, còn cứ tưởng là mình hoa mắt cơ.” Lâm Đức đứng yên, sờ đầu cười ngây ngô: “Em vừa hết phiên đứng gác. Anh không về nhà nghỉ ngơi sao? À, đúng rồi, em vừa lấy được ở nhà ăn hai cái màn thầu, anh muốn ăn không?”
Lệ Khôn đẩy hộp cơm được đưa tới qua: “Không cần.” Sau đó vừa mặc áo vừa nói: “Ngày kia hội nghị bắt đầu, trong hai ngày tới tôi sẽ ở trong đơn vị, có một số vấn đề cần chú ý, phải cẩn thận nhắc nhở cho các cậu.”
Lâm Đức đi song song với anh, nhét một miếng màn thầu vào miệng, lúng búng nói: “Anh, anh mới từ Afghanistan về, lại tiếp nhận ngay một nhiệm vụ mới, đừng nên lao lực quá, phải chú ý sức khỏe hơn.”
Lệ Khôn liền đập một cái lên đầu cậu ta: “Trên mặt tôi đều là màn thầu cậu phun ra, đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi, trong khi ăn cấm không được nói chuyện.”
Lâm Đức ngay lập tức ngậm miệng, nhét hết đống màn thầu còn lại vào trong miệng, sau đó đứng nghiêm, giơ chào theo kiểu nghi thức quân đội: “Rõ!”
Nhưng động tác đó không duy trì được bao lâu.
Lâm Đức không nhịn được, “Phụt” một tiếng, toàn bộ màn thầu đều phun ra ngoài.
Mặt mày cậu ta ủ ê, “Báo, báo cáo, màn thầu nhiều quá, không nuốt xuống được.”
Lệ Khôn cười nhẹ đạp cậu ta một cái: “Được rồi, ăn đi.”
Bốn năm trước Lâm Đức được điều đến trong đội của anh, cậu ta từ nông thôn tới, tính tình chất phác, trong nhà nghèo khó, không đủ ăn nên vô cùng gầy gò. Bốn năm nay Lệ Khôn một tay bồi dưỡng cậu tiểu binh này, đến bây giờ cậu ta đã có thể vững vàng độc lập đảm đương nhiệm vụ.
Lệ Khôn nhìn Lâm Đức, cậu nhóc gầy gò năm xưa, bây giờ đã trở nên rắn rỏi, ngăm đen, rắn chắc.
Anh hơi thất thần, dẫm lên ánh trăng bạc mà bước đi.
Đột nhiên, Lệ Khôn hỏi một câu không đầu không đuôi: “Lúc cậu đến nơi này, bao nhiêu tuổi?”
Lâm Đức: “Mười tám tuổi ạ.”
Lệ Khôn sửng sốt nửa giây, sau đó cúi đầu suy nghĩ, bỗng nhiên trong đầu hiện ra một khuôn mặt khác.
Ai mười tám tuổi cũng đều trẻ trung, nhiệt huyết, kiêu ngạo.
Chỉ là người kia, lại có thêm một phần khí chất chỉ của riêng mình cô.
Lớn lên vô cùng xinh đẹp, nhưng tính tình cũng thật là đanh đá.
Dám từ trên tường gạch cao hai mét trèo ra ngoài.
Dám chạy tới đơn vị, trực tiếp báo tên, nói: “Em tới tìm anh đấy!”
Lệ Khôn đáp lại không mấy dịu dàng: “Tìm tôi có việc gì?”
“Em muốn gặp anh!”
“Đừng nghịch ngợm”
“Nếu em thật sự muốn nghịch ngợm, sẽ không chỉ đến tìm anh đâu.” Ánh mắt của cô hoạt bát, đáng yêu: “Em sẽ trực tiếp hôn anh luôn.”
“……”
“Ha ha ha lừa anh đấy, em sẽ không hôn anh, đợi khi nào em theo đuổi được anh, lúc đó mới hôn.”
“……”
“Nói nhiều như vậy, anh đã nhớ tên của em chưa?”
Lúc ấy Lệ Khôn cực kỳ phiền não, ở đâu lại xuất hiện một cái đuôi chuyên bám người thế này, chửi nhỏ một tiếng: “Phiền phức.”
“Em không tên là phiền phức, em tên Nghênh Thần! Này, anh đừng đi, đã nhớ kỹ tên của em chưa? Nhớ kỹ chưa?”
Con mẹ nó, có thể không nhớ kỹ sao.
Còn dường như khắc cả vào tận xương tủy.
“Mười tám tuổi.” Lệ Khôn lấy lại tinh thần, cười nhạo một tiếng: “Lợi hại.”
Lâm Đức nghe thấy, còn tưởng rằng chính mình được khen ngợi, cực kỳ hưng phấn: “Anh, anh khen em sao!”
Lệ Khôn bước nhanh về phía trước, không lên tiếng.
————
Thẩm Nam là một tỉnh vùng duyên hải, mà tỉnh lị Hạnh Thành lại chính là trung tâm văn hóa chính trị của vùng Trung Đông. Trong suốt bao năm qua, các hội nghị quốc tế quan trọng được tổ chức ở đây nhiều vô số kể, danh tiếng vang xa khắp nơi.
Mà năm nay Hội nghị thượng đỉnh hợp tác Trung – Phi được tổ chức, công tác an ninh được tăng cường, đội ngũ của Lệ Khôn là đội ngũ tinh anh trong đội đặc cảnh, phía trên trực tiếp hạ lệnh xuống, giao cho đội Lệ Khôn phụ trách công tác an ninh bên trong.
“Các tổ đội, trước khi hội nghị diễn ra hai tiếng, phải tuần tra lại một lượt, ai khả nghi đều bị kiểm tra, đã tra thì phải nghiêm ngặt!”
“Rõ!”
“Đội 1.”
“Có”
“Tăng cường lực lượng tuần tra quanh hội trường!”
“Rõ!”
“Đội 2.”
“Có!”
“Kiểm tra hệ thống báo cháy, bảo đảm liên lạc thông suốt, bảo đảm công tác hậu cần cung cấp trang bị vũ trang.”
“Rõ!”
Trước khi hội nghị khai mạc hai tiếng, Lệ Khôn phân phó công tác cho cả đội một lần cuối cùng.
“Toàn đội chú ý, trách nhiệm của ai, người đó phụ trách!”
Mười mấy người cùng mặc đồ tác chiến màu đen, đầu đội mũ sắt đặc cảnh, đứng thẳng tắp, đồng thanh hô: “Rõ!”
Vừa qua 8 giờ.
Tòa nhà Chính Dương cao chót vót, rợp trong bóng cờ các quốc gia đang tung bay trong gió, ánh mặt trời lấp lánh từ phía đông chiếu xuống rực rỡ.
Nghênh Thần từ trên xe bước xuống, cô bị ánh mặt trời chiếu tới khiến hai mắt nheo lại, năm ngón tay giơ lên, che bớt ánh sáng trước mắt. Đường Kỳ Sâm thấy thế, bất động thanh sắc tiến về phía trước một bước đứng ở bên cạnh cô, lặng yên che đi ánh nắng mặt trời.
Hai người sóng vai đi cùng nhau, Nghênh Thần hỏi: “Từ Chủ tịch giao cho anh nhiệm vụ quan trọng như vậy, có căng thẳng không?”
Đường Kỳ Sâm cười, “Vẫn ổn. Đêm qua tôi đã chuẩn bị tài liệu đến 12 giờ.”
Nghênh Thần trêu đùa: “Mới 12 giờ? Tôi còn tưởng anh phải chuẩn bị cả đêm cơ.”
Đường Kỳ Sâm vui vẻ nói: “Đợi lát nữa tôi mà luống cuống, còn phải nhờ em nhắc nhở một chút.”
“Tôi ngồi ở xa lắm, không giúp được đâu.” Nghênh Thần rất tin tưởng anh ta: “Anh sẽ không luống cuống đâu.”
Đường Kỳ Sâm nghe vậy, tâm tình vô cùng tốt.
Hai người đều cùng làm ở tập đoàn Kim Thăng, là công ty kim loại màu hàng đầu trong nước, khá có tiếng nói trong lĩnh vực khoáng sản. Lần này đáng lẽ ra là chủ tịch công ty đích thân tới, nhưng ông ta đang đi công tác nước ngoài, vậy nên Đường Kỳ Sâm thay mặt làm đại diện cấp cao đến tham dự.
Người đến tấp nập, đội đặc cảnh tuần tra nghiêm ngặt, luôn trong trạng thái sẵn sàng chiến đấu.
Nghênh Thần nhìn một lượt, nói: “Nhìn thấy bọn họ không, ký hiệu màu đỏ trên ống tay áo là huy chương quốc kỳ.”
Đường Kỳ Sâm: “Có gì khác nhau sao?”
“Ký hiệu màu đen là đặc cảnh cấp tỉnh, còn màu đỏ, đúng rồi, chính đội người kia, là đặc cảnh tinh nhuệ.” Nghênh Thần nói: “Họ là bộ đội đặc cảnh, trực tiếp nhận mệnh lệnh từ quân ủy, thường xuyên được cử ra nước ngoài làm nhiệm vụ.”
Đường Kỳ Sâm nghe rất nghiêm túc, nói: “Con gái thường không hiểu biết lắm về vấn đề này, em dường như lại khá am hiểu.”
Nghênh Thần cười cười, không nói tiếp.
Sắp tiến vào tòa nhà Chính Dương, người ra vào ngày càng nhiều, tốc độ của họ cũng tự giác giảm lại. Ở ba gian cửa chính đang tiến hành kiểm tra an ninh.
Trước trạm kiểm tra một thước, một loạt đặc cảnh vác súng trên vai, đạn đã lên nòng, đứng thẳng tắp, mắt nhìn thẳng.
Nghênh Thần để ý quan sát, ký hiệu của bọn họ đều là màu đỏ.
Lại nhìn quanh một vòng, Nghênh Thần nhăn nhăn mày.
Cô cảm giác được rõ ràng có một ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình.
Như một bản năng, trái tim Nghênh Thần “lộp bộp” chậm mất một nhịp. Cô tự nhủ phải hít sâu một hơi, sau đó dùng hết tất cả dũng khí của mình, theo hướng phát ra ánh mắt nhìn qua.
Giữa một hàng đặc cảnh tinh nhuệ, người đứng ở ngay vị trí chính giữa đang không chút che giấu mà nhìn chằm chằm vào cô.
Lệ Khôn toàn thân mặc đồ tác chiến màu đen, súng ống cầm trên tay, ngoài ánh mắt nghiêm nghị thâm trầm ra thì không có điều gì khác thường cả.
“Nghênh Thần?” Đường Kỳ Sâm lên tiếng.
Nghênh Thần nhanh chóng trấn định lại, quay đầu cười cười nói: “Đi thôi.”
Hôm nay cô mặc một bộ váy công sở màu trắng, mang giày cao gót càng khiến cho đôi chân thon dài hơn, khuôn mặt trang điểm tinh tế nhẹ nhàng, khi cười tựa như hoa nở. Mà Đường Kỳ Sâm cao đến một mét tám lăm, đứng ở cạnh Nghênh Thần cũng không hề bị kém cạnh, giày da tinh xảo chỉnh tề, khí chất ôn nhuận như ngọc, lại thêm mấy phần thành thục, ổn trọng. Đứng cùng nhau, thật giống một đôi bích nhân không muốn bị người ngoài làm phiền.
“Bên này.” Đường Kỳ Sâm dẫn Nghênh Thần đi về phía bên phải xếp hàng.
Lệ Khôn sắc mặt trầm tĩnh nghiêm túc, đột nhiên di chuyển, rảo bước, lù lù tiến tới phía bên phải.
Nhân viên kiểm tra đều nhanh chóng được thông qua. Tới gần Đường Kỳ Sâm, Lệ Khôn lại giống như một cây cột sắt đứng yên bất động trước mặt anh ta.
Nghênh Thần ngước mắt nhìn Lệ Khôn, ánh mắt của anh kiên định nhìn chằm chằm về phía trước, mặt không đổi sắc diễn một vai “Người qua đường, không liên quan việc gì cả”.
Nhưng súng trong tay anh rõ ràng bị siết chặt.
Nghênh Thần theo bản năng lùi ra sau một bước, mà Đường Kỳ Sâm cũng theo bản năng đỡ vai cô, nhẹ giọng nhắc nhở: “Cẩn thận bậc thang.”
Khi hai bọn họ nói khẽ với nhau đồng thời —— “Cùm cụp” một tiếng giòn tan vang lên.
Tuy nhỏ nhưng cũng đủ khiến Nghênh Thần nghe thấy. Đó là tiếng khẩu súng trong tay Lệ Khôn lên đạn.
————
Tiến vào trong hội trường, tuy còn chưa khai mạc, nhưng mọi người tự giác hạ thấp giọng nói.
Tìm được vị trí ngồi xuống, Đường Kỳ Sâm như chợt nghĩ đến, hỏi Nghênh Thần: “Người vừa rồi.”
“Hửh?” Nghênh Thần nghiêng đầu hỏi, “Người nào?”
“Chính là người đặc cảnh ở cửa, tôi nhìn thấy anh ta ……” Đường Kỳ Sâm làm một động tác diễn tả hành động bắn súng, sau đó hỏi: “Hai người quen biết nhau sao?”
Nghênh Thần vui vẻ thừa nhận: “Biết chứ, bạn trai cũ.”
Ngừng một giây, cô hạ giọng ra vẻ thần bí: “Tôi nợ anh ấy rất nhiều tiền, nếu không phải đang trong lúc chấp hành nhiệm vụ, khẳng định anh ấy sẽ đuổi giết tôi. Có để ý không,