Sát khí vay quanh căn nhà gỗ, như bình ga đã xì hơi chỉ chờ mồi lửa để nổ tung. Sự im lặng trong căn phòng cũ kỹ, chỉ vài phút trôi qua mà như cả năm trời động lại.
Bà Kim ngồi trên chiếc ghế bằng gỗ mun được đặc kế bên chiếc bàn tròn cùng loại nằm ở giữa nhà. Bà cứ ngồi im, lặng lẽ uống trà sáng, không thèm điếm xỉa đến hai tên phá hoại đang đứng ngay ngắn ở góc phòng.
Thanh Hằng chắp tay sau lưng, liếc nhìn qua Thanh Hà. Cô đang đứng hơi cuối đầu, hai tay đan vào nhau ở trước người, như đứa bé có lỗi chờ bị xử phạt.
Chị thấy vậy thì trên mặt bất giác mỉm cười. Không biết suy nghĩ gì, bàn tay chị táy máy, bỗng phá phách lấy ngón tay trỏ chọt vào hông cô, khiến cô nẫy người lên một phát. Tiếng "ah!" giựt mình của cô dù không lớn lắm nhưng cũng đủ làm dậy sống giữa căn phòng tĩnh mịch.
Cô xoa xoa bên hông mình rồi nhíu mày liếc chị, vừa hờn dỗi vừa không biết phải làm thế nào. Chị thì ngó lơ chỗ khác, chối bỏ tất cả trách nhiệm về hành động của mình.
Thấy cô không làm gì được, liền ngay lúc cô không chú ý, tiếp tục lấy ngón tay hư hỏng, định chọt vào cô lần thứ hai. Nhưng khi ngón tay thon dài vừa nghoe ngoảy thì bị cô đưa bàn tay nhỏ chụp lấy, không cho tên kia hoành hành ngang ngược.
Trái lại với khuôn mặt vừa bất đắt dĩ, vừa nhăn nhó của cô, thì chị càng khoái chí, nụ cười má lúng hiện rõ trên khuông mặt bầu bĩnh. Chị còn định lấy cả bàn tay còn lại chóc phá cô, thì một tiếng động chói tai vang lên khiến cả hai người đều giật nãy mình.
*BAM!!*
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bà Kim đã đi lấy cay roi gỗ gia truyền từ khi nào. Bàn tay già nua nhưng vô cùng rắn rỏi đập mạnh cay roi lên mặt bàn, làm phá vỡ cuộc vua đùa của tên phá hoại vừa ốm vừa cao kia.
- Chọt qua chọt lại đủ chưa?! - Bà gằng giọng, khuôn mặt sắt đá hơn thường nhật.
Thanh Hằng nghe vậy thì tằng hắng một tiếng, trở về vị trí ban đầu, chấp tay sau lưng.
Thanh Hà thì hai má đỏ ửng, xấu hổ liếc chị một phát, nhưng tất nhiên người kia lại giả vờ như không thấy.
- Tất cả là tại tôi, không mắt mớ đến Thanh Hà. - Thanh Hằng dửng dưng nói, mặt lì lợm không chút sợ hãi.
Lúc này thì cô bỗng dưng hoảng hốt, theo phản xạ định nói đỡ cho Thanh Hằng mà quên mất nếu chị bị đuổi đi càng nhanh thì càng tốt.
- Không phải..chuyện là ..!-
Cô chưa kịp nói hết câu thì đã bị Bà Kim cắt ngang.
- Không cần nói nhiều! Trừ ½ tháng lương tiền viện phí cho con bò. - Bà khắc khe nói.
Thanh Hằng cũng không thèm đôi co, chị thì thiếu gì tiền chứ.
Bà Kim lại nhàn nhã tiếp lời.
- Còn đứng đó làm gì nữa, cả hai người mau đi dọn vệ sinh chuồng bò, gà, ngựa cho tôi. Sau khi cho chúng ăn uống thì đi tưới vườn...
Bà Kim chưa kịp nói hết câu thì Thanh Hằng đã nhảy dựng lên.
- Cái gì! Dọn chuồng bò, gà gì chứ?! Tối qua bà đâu có nói đến mấy vụ đó! Còn nữa, tôi đã nói là việc này do tôi làm, sao Thanh Hà cũng bị phạt??!
Bà Kim gằng giọng.
- Có vấn đề gì à?
Thanh Hà ngoan ngoãn lắc đầu.
- Dạ không.
Bà Kim nhìn Thanh Hằng lì lợm không thèm trả lời thì chốt câu.
- Cô không làm được thì dọn đi ngay cho tôi!
Thang Hà nghe vậy hơi thở đột nhiên trì hoãng, đôi tay nhỏ cũng bất giác cuộn vào nhau. Từ trước đến giờ Thanh Hằng nổi tiếng giàu có và ngông cuồng, làm sao lại chịu uất ức bởi một bà lão làm nông cơ chứ? Còn chưa hết, chị ấy xưa nay chưa từng phải làm việc gì, ở nhà luôn được cơm ăn nước rót, lại mắt bệnh sạch sẽ trầm trọng, làm sao chị có thể chịu làm những công việc nặng nhọc vừa dơ bẩn này? Vậy nên, cô chắc rằng chỉ một giây nữa thôi, chị sẽ đùng đùng mà rời khỏi nơi này...
Thanh Hằng nghe hai từ "dọn đi!" thì trợn tròn mắt. Bao nhiêu lời lẽ để trả treo đang định trào lên từ cuống họng cũng đọng lại đó, rồi lại ấm ức nuốt hết vào bụng.
- Bà..! - Chị giận dữ nhưng không thể nói hết câu, đôi mày thanh tú níu chặc vào nhau.
Chị liếc nhìn phản ứng của cô. Thanh Hà vẫn ngoan ngoãn đứng bên Thanh Hằng trong thinh lặng. Chị bị uất ức như vậy mà cô vẫn không thay đổi ý định rời bỏ nơi quỷ quái này! Nghĩ vậy nên Thanh Hằng bực dọc bước nhanh ra cửa, bỏ lại hai người đàn bà, một già một trẻ ở lại.
Khi bước chân của chị rời khỏi căn phòng cũng là lúc tim cô hẫng đi một nhịp. Thanh Hà ơi, cô đang mong chờ gì chứ? Thanh Hằng sẽ vì cô mà bỏ đi lòng tự trọng và cuộc sống xa hoa của chị ấy sao?
Cô mỉm cười...lòng ngực khẽ quặn đau.
.
- Còn không mau ra đó giúp nó đi? Đứng đó để làm gì?! - Bà Kim quát một phát rõ to làm Thanh Hà giật mình.
- Á? Hả...Dạ? - Thanh Hà tròn mắt không hiểu.
Ba Kim không thèm nói gì, chỉ đưa mắt nhìn ra hướng cửa sổ.
Thanh Hà dõi theo hướng nhìn của Bà Kim mà không thể tin vào đôi mắt mình.
..
Ngoài sân, Thanh Hằng đang chật vật, lây hoay không biết phải bắt đầu từ đâu với hàng