"Lão tổng giám đốc"
Thấy bá tước đến, thư kí ở ngoài cửa đứng lên, trên mặt vô cùng lo lắng sắp phát khóc
Tổng giám đốc không biết vì sao, thời gian này tính cách thay đổi
Một tổng giám đốc lịch sự nho nhã đã biến mất, tổng giám đốc trở nên lạnh lẽo, cả người tản ra hơi thở lạnh lùng, thái độ lạnh nhạt, khiến mọi người không theo kịp
Hơn nữa, tổng giám đốc mỗi ngày đều làm việc thật trễ, tất cả mọi người đều lo lắng thay giám đốc, sợ giám đốc đem sức khỏe ra hủy hoại mất
"Lạc nhi đâu?" bá tước nở ra một nụ cười nhàn nhạt
"Tổng giám đốc trong phòng làm việc"
Thư kí đi tới muốn giúp mở cửa, nhưng ông lại cự tuyệt
"Cậu đi pha trà, đợi lát nữa mang vào". Nắm tay cửa, ông quay đầu nhắc nhở cậu ta một tiếng"
"Dạ"
Ông từ từ mở cửa phòng làm việc, vừa nhìn vào, ông phát hiện Địch Lạc đửng ở trước cửa sổ, bóng dáng có vẻ cô độc.
"Lạc nhi"
Anh chậm rãi xoay người, trên mặt lộ vẻ mệt mỏi cùng ưu sầu, xem ra đã mấy ngày không ngủ rồi
"Ba"
"Thư ký nói mấy ngày nay con vẫn làm thêm giờ không có về nhà, vô cùng lo lắng cho tình trạng của con,sợ con mệt mỏi ngã bệnh". Ông ngồi đối diện anh, chăm chú nhìn anh
"Cậu ta nghĩ nhiều rồi, chỉ có một ít công việc nhỏ như vậy sao có thể khiến con ngã bệnh được" trên mặt anh nở nụ cười bất đắc dĩ
Anh ở công ty không muốn trở về là bởi vì anh không tìm được cô, một mình trở về, đối mặt với căn nhà không có sức sống, chỉ làm cho anh thêm nhớ cô
"Ai! Là lỗi của ba, nếu ba không lỡ miệng nói ra, có lẽ con và cô bé sẽ không thành ra như vậy rồi" trên mặt ông tràn đầy áy náy nói
Nhìn con trai không tìm được người, gầy đi không ít, ông thật sự đau lòng, hơn nữa ông là người từng trải, biết chuyện này khổ sở như thế nào
"Không, không phải là lỗi của ba, là con không phát hiện ra cô ấy có cái gì không đúng, khi cô ấy hỏi con con lại trả lời không thành thật, không nói cho cô ấy biết nên cô ấy mới bỏ đi". Anh vò đầu, trên mặt tràn đầy tự trách cùng hối hận
Là chính anh không phát hiện ra chuyện này, mới để cô bỏ đi
"Như vậy cô bé thật sự hiểu lầm con?"
Nhìn bộ dạng khổ sở của con trai, ông đã hiểu được vấn đề
"Con nên sớm một chút nói cho cô ấy biết tình cảm của mình, có như vậy cô ấy sẽ không bỏ đi". Nghĩ đến hiện tại cô không biết nơi đâu, trong lòng anh đầy rối rắm, lo lắng cho cô
"Con đã tìm khắp nơi cô bé có thể đến rồi sao?" ông tò mò hỏi, trong ánh mắt hiện lên một tia thần bí
"Không có, nơi nào có thể tìm con đều đi tìm, có thể hỏi con cũng hỏi, cô ấy chỉ gọi một cuộc điện thoại báo cho bạn tốt nói muốn nghỉ ngơi". Thiều Lâm cũng muốn phát điên lên,trên tay còn mấy bộ trang phục chờ cô sửa lại
"Đài Loan? Con có hỏi