Tâm Diệp ngồi ở bên hồ sen, một tay đưa xuống nước khua khua đùa giỡn
Vốn là khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy sức sống lại biến thành u ám, tiều tụy
Vốn là thân hình lung linh hấp dẫn, cũng gầy đi không ít, cả người trở nên trầm tĩnh, không nói nhiều cũng không tức giận
"Chị cả"
Phía sau lưng vang lên giọng nói của người con gái, trong giọng nói đầy phiền não và bất đắc dĩ
Cô gái đến ngồi bên cạnh Tâm Diệp, một đôi mắt to đầy sức sống nháy nháy một cái
"Không nên đem mình trở thành một cái cây khô có được không?" Cô ở trước mặt chị phất phất tay một cái, đối với bộ dạng trầm lặng của chị cô cảm thấy không quen và lo lắng
Chị của cô, sao lại trở nên như vậy cô thật sự không hiểu nha
Sâu kín thở dài, cô nhìn em gái, cho em một nụ cười cứng nhắc
Quay đầu, Vân Vi xác định không có người đàn ông đáng ghét ở đây mới dám lớn tiếng nói
"Không phải chỉ là một người đàn ông sao? Trên đời này đàn ông nhiều như vậy, chỉ cần ngoắc ngoắc tay, đá lông nheo, không phải là có vô số chạy theo à, làm chi chị phải khổ sở như vậy?"
"Hả, Sâm Xuyên làm sao?" khóe miệng cô nở nụ cười cứng ngắc từ ngày cô đến nhà em gái, khó có khi nói giỡn
Nhìn Vân Vi đã có bầu năm tháng, nhưng vẫn tràn đầy sức sống như trước đây, phong tình vạn chủng, sức quyến rũ không hề giảm
"Không có biện pháp, ai bảo tên đáng ghét kia giở thủ đoạn, len lét hại em mang thai, khiến em không thể không lấy anh ta. Chị cũng biết em không thể để cho con mình phải gọi người khác là ba chứ, nhìn anh ấy yêu thương em như vậy, em không thể làm gì khác hơn là lấy anh ta nha". Vân Vi tức giận nói, nhưng ánh mắt lại tỏa ra ngọt ngào cùng hạnh phúc, chỉ là cô có chết cũng không thừa nhận, cô vô cùng hài lòng với cuộc sống như thế
Tâm Diệp mang vẻ mặt hâm mộ nhìn Vân Vi
Đầu tiên là Chi Liễn kết hôn, sau đó đến Thiên Cẩn cùng Vân Vi đều lần lượt vào lễ đường, các em ấy dường như rất hạnh phúc
Còn cô thì sao? Tâm Diệp cười khổ
Bốn chị em gái cô đều thuận lợi về mặt tình cảm còn cô thì không hề trôi chảy
Mất tâm, mất hồn, một chút dũng khí gặp anh cũng không có
"Em thương em rể?" nhớ tới người đàn ông mình yêu, trong lòng cô cảm thấy đau nhói
Cô yêu anh như vậy, nhưng anh lại không yêu cô
Trong lòng cô dâng lên nỗi nhớ anh, nuốt nước mắt để nó không chảy ra
"Thương anh ấy a! Sao lại không thương? Chỉ là em không muốn nói cho anh ấy biết, tránh anh ấy làm bộ làm tịch "
"Nếu như em thương em rể, em phải nói cho cậu ấy biết, không cần chờ đến khi có cơ hội lúc đó đã quá muộn". Cô nói ,một đôi mắt vô hồn nhìn về phía xa
"Chị tỉnh lại một chút có được hay không? Cái bộ dạng này khiến em vô cùng ghét nha". Vân Vi không nhịn được nói thầm
"Chị biết chứ, ngay cả chị cũng ghét chị lúc này, chỉ là.....chị thực sự nhớ anh ấy". Cô lắc đầu một cái, lệ trong mắt rơi ra, trong đầu nghĩ hiện giờ anh sống có tốt hay không?
Cô rời đi, anh có thở phào nhẹ nhõm không?
Anh nhiều tiền, thân phận địa vị cao, người lại đẹp trai, bên cạnh có rất nhiều người đẹp, chắc anh đã sớm quên cô rồi
Không nghĩ tới rời xa anh, trong lòng cô lại khổ sở như vậy
Ban đêm nằm trên giường, nhớ đến nhiệt độ của anh, ban ngày nhìn khắp nơi, nghĩ có anh bên cạnh thật tốt
Thời gian quá khứ vui vẻ, nhớ lại đều là hình bóng của anh, làm sao cô không nhớ anh đây?
Trái tim đau xót, như có một lỗ thủng to, không người nào có thể lấp đầy
"Đi". Đứng lên, Vân Vi muốn mang cô đi
"Đi đâu?" Cô lắc đầu
Cô không muốn đi, chỉ muốn ở đây, thương tiếc cho tình yêu của mình
"Em chịu hết nổi biểu tình khổ sở của chị rồi". Bất kể cô có đồng ý hay không, Vân Vi vẫn là kiên trì dùng sức kéo tay cô đi về phía trước
"Rốt cuộc em muốn đi đâu?" Cô lo lắng nhìn bụng em gái, em ấy đi nhanh như vậy cũng không chú ý đến đứa bé trong bụng
"Câu đàn ông". Vân Vi nói chuyện đương nhiên
Người đàn ông tốt trên đời không thiếu
Nếu cô là chị gái, suốt ngày thở dài, cả ngày chỉ biết khổ sở, cô sớm muộn gì cũng phát điên
"Nhật Bản có nhiều người đàn ông ưu tú vô cùng, em dẫn chị đi xem". Vân Vi nghĩ kể từ ngày cô ở chung với một tòa băng sơn, cũng rất lâu rồi cô không đi chơi
Nhân cơ hội này, đi chơi một chút, hưởng thụ cảm giác ngày xưa
"Em.....mang theo bụng bầu, muốn đi câu đàn ông?" Cô nghe quyết định của em gái vô cùng không đồng ý, hoài nghi mình có nghe lầm hay không?
Em gái cô điên rồi sao? Nếu như bị người đàn ông lạnh lùng kia phát hiện, như vậy rất thảm nha
Trong lòng đang nghĩ như vậy, quả nhiên thấy người đàn ông kia từ xa đi đến, mà Vân Vi lại xoay người hướng về phía cô nên không thấy
"Mang theo bụng bầu thì sao? Nói cho chị biết, dù dáng vẻ hiện tại của em, mấy người đàn ông đó vẫn hoan nghênh em nhất". Vân Vi tràn đầy tự tin nói
"Lại nói, kể từ khi em ở chung với khối băng, em ngay cả thời gian câu đàn ông cũng không có, em giống như một đóa hoa kiều diễm bị chôn dưới đất không ai thưởng thức a! Nếu không đi nạp điện lại, lòng tự tin của em cũng nhanh xuống rồi"
Thói quen có đàn ông vì cô mê muội, khen ngợi cô, đó là ham mê cả đời của cô không thể sửa được
"Hơn nữa, chỉ đi xem đàn ông một chút, khiến những người đàn ông kia chảy nước miếng, không sao đâu". Cặp mắt quyến rũ của cô chớp chớp, phóng điện, khóe miệng nở một nụ cười vui sướng
"Này". Tâm Diệp có chút khó khăn nuốt nước miếng
Em rể ở phía sau, nghe em gái muốn mang bụng bầu ra ngoài tìm đàn ông thì cặp mắt vốn có chút nhiệt độ đã lạnh đến cực điểm
Giờ phút này, em rể híp đôi mắt lạnh nhìn người phụ nữ không biết sống chết kia
"Chúng ta thừa dịp người đàn ông kia chưa về, nhanh chóng chuồn ra ngoài". Cô không phát hiện vẻ mặt chị gái thay đổi, ra ám hiệu cho cô, nên vẫn hào hứng tưng bừng kéo tay cô nói
"A!"
Mới vừa quay đầu, Vân Vi liền đụng trúng bức tường mềm
"Ghét, thật là đau". Cô nhẹ xoa khuôn mặt nhỏ, ngẩng đầu lên tính mắng:" Là ai không có mắt,......"
Phát hiện đứng trước mặt cô, chính là người đàn ông của mình, Vân Vi nhất thời đứng im tại chỗ
"Là ai không có mắt?" Sâm Xuyên cắn răng lạnh lùng nói, một đôi mắt hết sức dọa người
"Ách....không có mắt.....trai đẹp. Anh đã về rồi". Mặt cô nhanh chóng thay đổi, nhanh đến mức khiến người khác phải sợ hãi
Vân