Kết thúc kì nghỉ, Nguyễn Thiên Yêu thật sự lưu luyến những ngày tự do tự tại như vậy.
Trở lại công việc mình đã làm hai năm, một ngày vừa bắt đầu đã thật sự nhàm chán, cứ lặp đi lặp lại không chút sai biệt. Đối với tập đoàn Hoàng Triều, vị trí công tác bé nhỏ của nàng thật sự không đáng kể, có cũng được mà không có cũng không ảnh hưởng gì.
Khi còn đi học, thành tích của nàng cũng thật bình thường, đến khi đi làm tài năng không nổi bật, nhan sắc cũng không có gì đáng chú ý chính vì vậy nàng có đôi khi cảm thấy chính mình còn không tồn tại, luôn luôn bị người khác xem nhẹ.
Cho nên khi người khác dùng ngày nghỉ để đi du lịch, hoặc ở bên người thân thì nàng lại ở công ty tăng ca...
Kết thúc kì nghỉ, Nguyễn Thiên Yêu thật sự lưu luyến những ngày tự do tự tại như vậy.
Trở lại công việc mình đã làm hai năm, một ngày vừa bắt đầu đã thật sự nhàm chán, cứ lặp đi lặp lại không chút sai biệt. Đối với tập đoàn Hoàng Triều, vị trí công tác bé nhỏ của nàng thật sự không đáng kể, có cũng được mà không có cũng không ảnh hưởng gì.
Khi còn đi học, thành tích của nàng cũng thật bình thường, đến khi đi làm tài năng không nổi bật, nhan sắc cũng không có gì đáng chú ý chính vì vậy nàng có đôi khi cảm thấy chính mình còn không tồn tại, luôn luôn bị người khác xem nhẹ.
Cho nên khi người khác dùng ngày nghỉ để đi du lịch, hoặc ở bên người thân thì nàng lại ở công ty tăng ca.
Suốt hai năm qua, ngày nghỉ luôn bị nàng lãng quên, cho đến tháng trước, nàng dùng hết can đảm đối đầu với lãnh đạo, trực tiếp cầu xin để được nghỉ phép nửa tháng, nàng dùng hết toàn bộ thời gian cùng số tiền tích lũy được đến Châu Âu chơi thật thỏa thích.
Hôm nay vừa mới trở lại công ty, c chưa kịp ngồi nóng đít đã nghe tổng tài của công ty triệu họp khẩn cấp, chủ nhiệm, chủ quản các cấp đều bị gọi vào phòng họp.
Mọi chuyện đều không liên quan đến nàng, nàng chỉ là một trợ lý thiết kế nho nhỏ, công việc mỗi ngày chỉ là đánh văn kiện, chạy đi chạy lại ngẫu nhiên giúp vài đồng nghiệp mua cơm bưng trà.
Đối với vấn đề họp khẩn này nàng cũng có chút tò mò muốn biết nguyên nhân là vì sao, nghĩ tới sự nghiệp kinh doanh trang sức vĩ đại trải dài trên hai châu lục Âu Á của tập đoàn Hoàng Triều – tổng tài của công ty Qúy Thiên Lôi thật sự là một nhân vật truyền kỳ. Nàng làm việc ở đây được hai năm nhưng chưa một lần gặp được tổng tài, chỉ nghe nói người này không thích ngồi tại văn phòng, mà chỉ thích đi du lịch vòng quanh thế giới, ngay cả khi có những cuộc hội nghị lớn cũng chỉ là dùng thiết bị trực tuyến để liên lạc.
Chủ quản vội vàng đi họp, chưa kịp phân phó công việc, như vậy thật tốt để nàng có thêm thời gian hoài niệm những ngày tốt đẹp vừa qua...Đột nhiên điện thoại trên bàn vang lên, nàng luống cuống tay chân nghe máy
" Uy..uy uy...bộ phận thiết kế xin nghe."
Không nghĩ rằng thanh âm bên kia so với nàng còn hoảng sợ hơn, đó chính là cấp trên của nàng Tử Trường Thịnh.
" Cô nhanh đem tập hồ sơ tôi để trên mặt bàn đến phòng họp, lập tức...."
Cạch, điện thoại bị cắt đứt, Thiên Yêu khó hiểu vì sao sếp của nàng lại có thái độ đả kích như vậy? giọng nói giống như đang bị đe dọa ?
Nàng cũng không dám trì hoãn nhanh cầm lấy tập hồ sơ trên bàn, chạy đến phòng họp lầu mười tám.
Vừa mới gõ cửa phòng họp, bên trong đã truyền đến một loạt các tiếng gầm, vừa mới mở cửa là cảnh giấy bay toán loạn giữa không trung, một tờ còn rớt xuống ngay mặt của nàng.
Nàng sợ đến mức trốn về sau cửa, nhìn kỹ thì thấy những tờ giấy kia không phải là rác mà chính là những bản thiết kế trang sức.
Nàng vừa định nói gì đó, liếc nhìn thấy trên ghế chính của phòng họp một người con trai trẻ tuổi – ước chừng 26, 27. Mái tóc đen thui, sáng bong, trán cao đầy đặn, ánh mắt trong suốt sáng ngời, khuôn mặt đậm nét, thật sự là nét đẹp tà mị của con lai.
Toàn thân tuấn mỹ của người này lại toát ra một cổ dã tính mê người, nhưng làm nàng chú ý không phải là bản chất quý tộc ngạo nghễ, cũng không phải giọng nói bất cần mà là...
Nàng trong nháy mắt, muốn trong nháy mắt , thậm chí là muốn dùng mu bàn tay chà chà lên mắt mình...
Không thànào như vây ! Qúy Anh Húc ? Cho dù đã qua nhiều năm như vậy, nhưng nàng chỉ cần liếc mắt một cái đã có thể nhận ra hắn, nhưng sao hắn lại xuất hiện ở trong này ? Hơn nữa... hắn còn ngồi ở vị trí chủ tọa.
Qúy Anh Húc ? Qúy Thiên Lôi ?
Nàng trong đầu nghĩ tới họ của hai người này, chẳng lẽ bọn họ....
Từ Trường Thịnh nhìn thấy cấp dưới cầm hồ sơ mà cứ ngu ngốc đứng tai chỗ, vội vàng quát nhỏ " Tiểu Yêu, mau đưa hồ sợ cho tôi..."
" Sao... dạ." Thiên Yêu nhanh chóng đưa hồ sơ cho sếp.
" Tổng tài, đây mới chính là bản thiết kế mới tôi muốn đưa cho ngài xem, mấy bản kia là do tôi không cẩn thận mà lấy nhầm." Hắn cầm thiết kế đến trước mặt đại lão bản, trên mặt mồ hôi không ngừng xuất hiện.
Ánh mắt lạnh lẽo mang theo vài phần không kiên nhẫn, Qúy Anh Húc dùng tay lật nhìn những bản thiết kế vài lần, sắc mặt vẫn như trước hoàn toàn không có ý tốt.
Hắn lật một trang đến một trang , còn chưa đến trang cuối cùng đã mỉm cười đùa cợt "Trang thứ nhất cùng trang thứ ba chính là mẫu thiết kế đạt giải nhì tại cuộc triển lãm ở Pari , trang thứ năm lại là mẫu thiết kế mà hai năm trước tôi đi Hongkong đã nhìn thấy thật là giống nhau như đúc. Còn trang thứ bảy, cái nhẫn này hoàn toàn là sao chép dựa trên thiết kế của "
Hắn khinh thường những cái cầm trong tay, ném sang một bên, " Từ trưởng phòng, ngươi thân là chủ quẩn bộ phận thiết kế hàng năm đều lấy những cái như vậy để lừa cấp trên của ngươi sao ?"
Từ Trường Thịnh bị mắng đến tai đỏ mặt hồng, cũng không dám hó hé, Nguyễn Thiên Yêu đứng ở cửa không biết phải làm sao, lùi cũng không được mà tiến cũng không xong, toàn bộ phòng họp áp lực thật bức người, làm cho nàng chỉ muốn chạy trốn.
" nhân viên bộ phận thiết kế chẳng lẽ toàn bộ đều là người được mời từ xã hội nguyên thủy đến sao? Đã không có sự sáng tạo, ngay cả người phụ trách cũng ngu xuẩn, dám lấy loại thiết kế sao chép này đưa đến trước mặt tôi...."
Ánh mắt mọi người đồng tình hướng Nguyễn Thiên Yêu, khuôn mặt của nàng trong nháy mắt đỏ lên, tình cảnh này làm cho nàng liên tưởng đến năm đó trong văn phòng trường Anh Triết, Qúy Anh Húc cũng như vậy nhục nhã nàng, chẳng qua thân phận hai người chỉ biến từ học trưởng – học muội thành cấp trên – cấp dưới.
Ôi trời, ai có thể nói cho nàng biết lúc này nàng nên làm gì ? Qúy Anh Húc, người này hại nàng trở thành người luôn luôn lén lút khi còn ở trung học, tại sao lại có thể xuất hiện trong cuộc sống của nàng, nàng hiện tại trốn có còn kịp không ?
Ngày đó, sếp của nàng bị sếp của sếp mắng đến thúi đầu.
Ngày đó nàng cũng bị sếp của sếp làm cho liên lụy một cách tàn ác
Sau ngày đó nàng mới biết thì ra khi nàng đi du lịch, tổng tài tập đoàn Triệu thị đưa con hắn từ chi nhánh công ty Anh quốc về tổng công ty, chính thức tiếp quản Hoảng Triều.
Nàng vì sao lại không nghĩ ra Qúy Anh Húc cùng Hoàng Triều có quan hệ chứ ? Trước kia lúc học trung học không phải đã nghe được hội trưởng hội học sinh Qúy Anh Húc kia chẳng những anh tuấn tiêu sái mà còn có gia thế hùng hậu không phản đối sao ?
Nàng thật sự phản ứng quá chậm chạp mà, kiếp này chắc chắn là do khủng long đầu thai rồi.
Nhớ lại khoảng thời gian đó, toàn bộ nữ sinh của trường trung học Anh Triết đều sung bái hắn, đi đếm đâu cũng có thể nghe thấy được có người đang thì thào đàm luận về Qúy Anh Húc.
Sau lần thất bại của vở kịch, nàng bị buộc rời khỏi đội kịch, cuộc sống trường học từ đó cũng trở nên thảm hại, không ái dám cũng nàng thâm giao, sợ bị nàng liên lụy làm cho hội trưởng đại nhân thấy chướng mắt.
Vì vậy, khi Qúy Anh Húc xuất hiện ở chỗ nào thì nàng đều tránh xa.
Sự tồn tại như ánh hào quang của Qúy Anh Húc làm cho nàng tự biết xấu hổ, nàng bị hắn răn dạy trước mặt mọi người thật sự là sự sỉ nhục suốt đời vĩnh viễn rửa không sạch.
Nàng mỗi ngày đều hỏi thăm hành tung của Qúy Anh Húc, người khác là muốn tạo cơ hội cùng hắn không hẹn mà gặp, còn nàng lại là muốn tránh khỏi con đường nguy hiểm, con đường mỗi ngày hắn tan học đi qua liền trở thành cấm địa của nàng;
Hắn thích chơi bóng rổ, nàng nhất định sẽ không xuất hiện ở trong sân bóng rổ; trường học tổ chức vũ hội, nàng đều lấy lí do để thoái thác.
Trời cao thật sự thương xót đến nàng, hắn cuối cùng được người nhà đưa ra nước ngoài du học, đồng thời kết thúc kiếp sống cực khổ của nàng, nàng có thể vui vẻ ở trường, bạn học cũng dần dần không còn xa lánh nàng.
Ngày đó trong phòng hop, Qúy Anh Húc không nhận ra nàng cũng không ngoài ý muốn của nàng, dù sao lúc trước trong trường học là nàng luôn ra sức trốn tránh hắn nha.
Nhiều năm như vậy, thiếu niên ngây ngô đã biến thánh tuyệt thế đại soái ca, bất quá tính tình của hắn cũng không thay đổi vẫn như trước rất dễ tức giận, rất nghiêm khắc, phương thức tổn hại người khác của hắn có thể làm cho người khác nghe xong liền muốn xuất hiện khuynh hướng bạo lực. Sếp của nàng hôm đó thiếu chút nữa lấy cái chết ra tạ tội, trở về văn phòng còn ủ rủ hơn nửa ngày.
May mắn là nàng chức vị thấp kém, cơ hội gặp mặt đại lão bản thật rất ít, từ ngày đó về sau nghe Qúy Anh Húc đi Nam Phi, nàng thật vui vẻ khi không gặp hắn, đáy lòng nàng luôn cầu nguyện loại vui vẻ này sẽ ở lại với nàng vĩnh viễn.
Nhưng lúc ấy toàn bộ nữ nhân viên của công ty đều tan nát cõi lòng, hy vọng tổng tài có thể sớm về nước, các nàng mới có thể tận tình bày ra mị lực của chính mình thu hút ánh mắt của hắn.
Ngày hôm nay mưa suốt từ sáng đến chiều, đến lúc tan tầm vẫn là chưa ngớt, Nguyễn Thiên Yêu nhanh chóng thu dọn đồ đạc rời khỏi công ty, mưa cứ như vậy không có dấu hiệu giảm bớt. Nàng nhìn cơn mưa kéo dài, tìm trong túi xách lấy ra một cây dù.
" Người bung dù phía trước, phiền ngươi chờ một lát."
Ngay khí lúc nàng muốn bước ra khỏi cửa lớn của công ty liền nghe thấy phía sau truyền đến một thanh âm nam tính có chút mệnh lệnh trong lời nói, nàng giật mình, tiếng nói này sao nghe có chút quen tai ?
" Này, ta đang kêu ngươi có nghe không vậy ? Tiểu thư che dù đỏ phía trước...?
Dù màu đỏ ? Nàng lại kinh hãi, chẳng lẽ là đang kêu nàng ?
Âm thanh kia làm nàng dựng hết lông tóc, tại so so với tiếng nói của Qúy Anh Húc lại giống nhau như vậy ? Hắn không phải đang ở nước ngoài sao ?
Nhưng hắn xuất ngoại cũng có thể về nước, hay là hắn đã trở lại ? Nàng tại sao lại không may như vậy...Không, gặp hắn tuyệt đối không phải là chuyện tốt, nàng không thấy hắn, giả chết là được rồi.
Nghĩ đến đây, nàng bước nhanh về phía trước.
Âm thanh phía sau không hờn giận " giọng của ta nhỏ vậy sao ? kìa, cô gái mặc váy màu lam, tóc như lông chim phía