Trong thế giới của những người yêu nhau thì chỉ có ngọt ngào và hạnh phúc.
Qua một thời gian nghỉ ngơi, Tô Cảnh Lam dần dần khỏe lại mà tình cảm của cô và Lôi Nghị Phong cũng đột nhiên tăng mạnh.
Toàn bộ người làm trong Lôi gia đều phát hiện ông chủ của bọn họ như biến thành người khác, tinh thần sáng láng, tươi cười đầy mặt, thậm chí còn có thể cùng bọn họ đùa giỡn. Đại khái là vì ở chung với Tô Cảnh Lam nên sự thân thiết, hiền lành của cô cũng lây sang anh.
Đôi khi, bọn họ sẽ cùng đến siêu thị mua đồ ăn, cùng nhau xuống bếp. Tuy rằng tay nghề của Lôi Nghị Phong vẫn không khá lên nhưng ít nhất cũng sẽ không còn nhầm lẫn đường và muối nữa.
Bọn họ thích nhất là nửa đêm cùng ngắm mưa sao băng, tựa sát vào nhau, mỗi khi ánh sao xẹt qua chính là một kí ức lãng mạn nhất.
Nhưng có người dường như không muốn thấy bọn họ hạnh phúc, trong thế giới màu hồng của bọn họ đột nhiên xuất hiện một đám mây đen.
Một chiều chủ nhật, Tô Cảnh Lam và Lôi Nghị Phong đang đánh tennis thì bị Lôi lão phu nhân cưỡng chế về tổ trạch.
Tổ trạch Lôi gia cổ kích, phòng khác rộng lớn lát cẩm thạch màu xám, đồ đạc trong phòng vừa nhìn đã biết là xa xỉ, là đồ cổ giá trị liên thành.
Lôi Lí Bích Vân ngồi ngắn ngắn chính giữa phòng khách. Bà mặc một bộ sườn xám may khéo léo, tinh tế, tóc bạc tỉ mỉ chải ra sau đầu.
Năm tháng, lấy đi dung nhan kiều mị của bà chỉ để lại những nếp nhăn và sự nghiêm khắc, ngạo mạn khó che dấu.
Ánh mắt sắc bén của bà quét lên hai người từ đầu tới đuôi, vẻ mặt lạnh lùng không có lấy nửa điểm tươi cười.
Không khí bên trong cứ ngưng trọng như vậy hồi lâu, Lôi lão thái thái không mở miệng, Lôi Nghị Phong cũng không thích hành động bức ép của bà nội mà Tô Cảnh Lam quyết định không nói gì thì hơn.
Đột nhiên Lôi Lí Bích Vân cầm long đầu quải trượng( cái gậy đầu rồng) đập lên mặt đất mấy cái:
- Nghị Phong, đừng có nói cho ta biết, sở dĩ con không thèm để ý đến lời thúc giục của ta không chịu về tổ trạch là vì cô ta.
Lôi Nghị Phong tao nhã nhấm nháp chén trà, thấy tổ mẫu giân đến tái mặt, anh không thèm để ý nhướng mắt:
- Bà nội, chú ý từ ngữ của bà một chút, cô ta trong miệng bà là người phụ nữ của con.
- Ha! Bà đùa cợt cười lạnh: – Nữ nhân của con?
Bà soi mói nhìn Tô Cảnh Lam:
- Tóc còn ngắn hơn tóc đàn ông, ăn mặc tùy tiện, mặt không trang điểm. Còn nữa, thấy ta cũng không chào hỏi còn dám nhìn thẳng ta, Lôi Nghị Phong, cô gái này so với những người con từng có quan hệ kém hơn mấy lần.
Lôi Nghị Phong không kiên nhẫn đứng lên:
- Bà nội, nếu hôm nay gọi con về chỉ định phê bình cô ấy thì con nghĩ con nên đi....
Anh đang nói thì bị Tô Cảnh Lam ngồi bên ngăn lại. Cô kéo tay anh, muốn anh ngồi xuống trước, đừng nên tức giận.
Cô vẫn duy trì tính tình điềm đạm, cười tủm tỉm nhìn Lôi Lí Bích Vân.
- Con nghe nói khi còn trẻ Lôi lão phu nhân tung hoàng trên thương trường ba mươi năm, có tiếng là cổ phiếu nữ vương. Bây giờ, tuy rằng bà đem sự nghiệp giao cho cháu trai nhưng nhất cử nhất động trong thương trường đều nắm rõ trong lòng bàn tay. Trong mắt bà, con cùng lắm chỉ là con tôm nhỏ, nhưng những lời bà vừa nói với con nếu truyền ra ngoài.... Cô cố ý dừng lại một chút: – người ta sẽ nói lão phu nhân lấy lớn hiếp nhỏ.
Lôi Lí Bích Vân bị cô nói mà mặt đỏ tai hồng, bà vạn vạn không ngờ cô gái này lại mồm miệng đáo để như vậy.
Nhưng đừng nghĩ bà vì thế mà chịu yên, gừng càng già càng cay, củ gừng non như cô còn chưa đủ vị đâu.
Lôi Lí Bích Vân cười lạnh một tiếng:
- Nghe nói cô họ Tô?
- Cảm ơn Lão phu nhân coi trọng, còn có tâm tư tìm hiểu tên họ con. Tô Cảnh Lam lại tươi cười đáp trả.
Bà hừ hừ:
- Ta muốn tìm xem bên người cháu ta có kẻ nào khả nghi không
Nhẹ hớp một ngụm trà, bà cao ngạo khinh miệt:
- Cô nhi không cha không mẹ như cô, không có thân phận, gia thế làm tình nhân của cháu ta thì còn tạm được nhưng nếu muốn cá chép hóa rồng, biến thành phượng hoàng thì chỉ e là vạn lần cũng khó...
- Bà nội....
Lôi Nghị Phong nhăn mày, nhưng không nói được gì lại bị Tô Cảnh Lam cắt lời.
- Có phải Lôi lão phu nhân hiểu sai rồi không?
Cô tao nhã cười khẽ:
- Bà đương nhiên có thể nâng cao giá trị con người, đặt cháu mình lên tầng cao nhất nhưng mong bà đừng quá tự phụ. Tuy rằng con không có gia thế bối cảnh khổng lồ làm núi dựa vào nhưng chuyện hôn nhân đại sự, nếu con không đồng ý thì cho dù cháu của bà có quỳ gối cầu xin con cũng bước vào đại môn Lôi gia đâu.
- Cô...
Lôi Lí Bích Vân biến sắc:
- Cô vẫn dùng thái độ này để nói chuyện với người lớn...
- Vậy Lôi lão phu nhân đều dùng những lời độc mồm độc miệng để nói với tiểu bối sao?
- Làm càn. Bà lại gõ mạnh quải trượng: – đừng quên ta là bà nội của Nghị Phong.
- Bà là bà nội Nghị Phong chứ không phải là bà nội của con. Cô không hề sợ uy thế của bà: – cho dù có là bà nội con thì cũng phải biết tôn trọng người khác thì mới nhận được sự kính trọng của con.
- Cô ....cô....
Lôi Lí Bích Vân nắm chặt quải trượng:
- Nghị Phong, con đem loại con gái không biết lễ phép vào nhà là muốn làm phản?
Vốn còn sợ Tô Cảnh Lam không chịu được bị bà nội làm khó, nhưng nhìn bây giờ có lẽ là anh lo lắng quá nhiều rồi. Cô mồm miệng xảo quyệt sao có thể tùy tiện để ai coi khinh.
- Thật ta, con nghĩ lão phu nhân cũng thích con. Tô Cảnh Lam không sợ hãi nói trước: – nếu không hôm nay bà đã không đồng ý cho con vào đại môn Lôi gia.
Cô ngọt ngào tươi cười:
- Lão phu nhân nói năng chua ngoa nhưng trái tim đậu hũ. Có biết vì sao con nói vậy không? vì hôm nay bà mặc quần áo màu lam. Theo tâm lí học, những người thích màu lam là những người rất cảm tính nưng cũng rất nghị lực và tự chủ. Nói cách khác là lý trí và tình cảm cùng dung hòa? Thử hỏi một người tình cảm sao lại là người xấu được? Cho nên, con tin tưởng lão phu nhân là người tốt, chỉ là không muốn đem sự thật mình là người tốt bộc lộ trước mặt người khác thôi.
Cô nói một hồi chẳng những Lôi Nghị Phong không hiểu rõ mà ngay cả Lôi Lí Bích Vân cũng chẳng hiểu ra làm sao. Nhưng là, loại con gái không sợ trời sợ đất như Tô Cảnh Lam lại có thể bình tĩnh cùng bà đối đáp mà không hề hoảng sợ cũng khiến trong mắt Lôi Lí Bích Vân có tia tán thưởng.
Bà giả ý ho nhẹ vài tiếng, không muốn trước mặt cháu mình lại bộc lộ sự ghê gớm, chuyển đề tài sang vấn đề an toàn.
- Nghị Phong, năm vừa rồi con đẩy mạnh thị trường ở Mỹ và Pháp, nghe nói lượng tiêu thụ rất khả quan. Một thời gian trước, ta nghe Quân Lăng nói, năm nay sẽ đẩy mạnh thị trường ở Châu Á đúng không?
Anh thản nhiên gật đầu:
- Đúng vậy.
- Nhưng ta nghe nói chế tác những trang sức này cần lượng kim cương lớn, phí tổn như vậy không phải là quá mạo hiểm sao? Bà đã lớn tuổi nhưng vẫn rất khôn khéo, cẩn trọng.
- Vấn đề này con đã giải quyết rồi, tuần sau sẽ cũng một chuyên gia kim cương gặp mặt. Trong tay anh ta có lượng kim cương phù hợp với yêu cầu của con.
Lôi Lí Bích Vân khẽ hừ một tiếng:
- Con có biết gì về đối phương không?
- Con đã sai người tìm hiểu qua, bản thân anh ta có một mỏ kim cương, hẳn là không có vấn đề gì. Lần này anh ta đến Châu Á nghe nói thu hút được khá nhiều thương gia muốn cùng hợp tác, bao gồm cả tập toàn Minh Thái.
Sắc mặt Tô Cảnh Lam đột nhiên biến đổi, cô không tự nhiên cúi đầu uống trà nhưng động tác nhỏ này cũng không thoát được ánh mắt sắc bén của Lôi Lí Bích Vân.
Lôi Lí Bích Vân hỏi:
- Tên Tô Thiếu Long kia cũng muốn nhúng tay sao?
- Con đoán vậy.
Nghe thấy cái tên Tô Thiếu Long, Tô Cảnh Lam lại cứng người.
Lôi Lí Bích Vân cẩn thận nhìn cô, âm thầm suy tư. Trước kia ánh mắt cô gái này có loại kiên định, quật cường, đối mặt với bà không kiêu ngạo, xiểm nịnh. Vì sao nghe thấy tập đoàn Minh Thái và Tô Thiếu Long thì thái độ lại thay đổi?
Tô Cảnh Lam? Tô Thiếu Long? Đều họ Tô a, hay là......
Bà cố ý thử nói:
- Chủ tịch tập đoàn Thái Minh Tô Đại Sơn nghe nói là kẻ ngu ngốc có tiếng, nếu không nhờ con trai hắn là Tô Thiếu Long thì chỉ sợ đã sớm phá sản.
Bà lại nhớ tới một chuyện khác:
- Bôn năm trước, hệ thống an ninh mạng của tập Đoàn Minh Thái bị người ác ý phá hủy khiến bọn họ trong vòng ba ngày bị tổn thất không nhỏ, nghe nói người đứng sau lưng....
Bà nói đến đây thì ngừng lại nhìn Tô Cảnh Lam nhưng cô lại hơi cười như nghe được chuyện cũ vui vẻ, đắc ý.
Lôi Lí Bích Vân ho nhẹ một tiếng:
- Sau chuyện đó, nghe nói Tô Đại Sơn ly hôn cùng vợ, cưới tình nhân bên ngoài.
Lôi Nghị Phong rất ít khi thấy bà nội bàn luận đến những tin tức bát quái bèn trêu chọc nói:
- Bà nội, con nghĩ bà chỉ quan tâm mỗi ngày Lôi thị thu lợi được bao nhiêu Đài tệ, không nghĩ bà cũng quan tâm mấy chuyện bát quái này.
Bà mỉm cười:
- Thỉnh thoảng quan tâm ít việc râu ria, có lẽ sẽ phát hiện được một số chuyện không ngờ, đúng không Tô tiểu thư?
Tô Cảnh Lam không bàn luận chỉ cười yếu ớt:
- Không thể phủ nhận, những lời lão phu nhân nói rất có đạo lý.
Lôi Lí Bích Vân lại chuyển đề tài:
- Nghị Phong à, tháng trước Tư Lộ gọi điện thoại đến, nói con bé sắp du học về rồi, hy vọng con có thể dành chút thời gian cùng nó gặp mặt.....
Lôi Nghị Phong không khách khí trực tiếp từ chối:
- Bà nội, bà nghĩ là con rất nhàn rỗi sao? Công việc Lôi thị bận rộn đến nỗi mỗi ngày con cũng chỉ có sau giờ để ngủ, còn không có thời gian cùng bạn gái, sao có thời gian mà đi gặp cái cô thiên