Tốc độ truyền tin bát quái của Susan tuyệt đối không thể coi thường, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, Lôi Thị từ trên xuống dưới ai nấy đều biết Lôi Nghị Phong và Tô Cảnh Lam đang yêu nhau.
Nếu đã như vậy, Tô Cảnh Lam cũng không muốn che dấu, thoải mái ra vào văn phòng sếp tổng mà đàm tình thuyết ái.
Thời gian nghỉ trưa đã sắp chấm dứt, hai người trong phòng Lôi Nghị Phong trò chuyện câu được câu không thì Quân Lăng cầm hồ sơ đi vào.
- Sếp tổng, đây là tư liệu liên quan đến Lao Sâm, nếu không có gì khác lạ, chắc khoảng ba ngày sau, hắn sẽ đến Đài Bắc.
- À! Lôi Nghị Phong cầm văn kiện: – người này có thể tin không?
Quân Lăng bình tĩnh nói:
- ở Châu Phi hắn có ba tòa mỏ, hắn không muốn làm việc qua trung gian mà tự mình thực hiện. Rát nhiều thương nhân muốn hợp tác, hắn cố ý làm bọn họ cạnh tranh, nghe nói... Quân Lăng dừng một chút: – Đôi thủ Tô Thiếu Long đã đến khách sạn Royal, chắc hẳn là muốn tiếp đón Lao Sâm.
Lôi Nghị Phong nghe vậy sắc mặt hơi khó coi, Tô Cảnh Lam cùng hơi biến sắc.
- tô Thiếu Long này lúc nào cũng thích tranh chấp với anh, nhưng không sao..
Lôi Nghị Phong trầm ổn cười cười:
- anh cũng không phải là kẻ dễ đối phó.
,"Ta cũng không phải là cái gì dễ đối phó nhuyễn chân tôm."
Xem ra, cô vẫn không thoát được Tô gia kia...
Tô Cảnh Lam âm thầm thở dài, lo lắng không biết có nên nói cho Lôi Nghị Phong biết quan hệ
Cô đã không gặp người anh cùng cha khác mẹ đó suốt bốn năm. Năm đó, cô vì giúp mẫu thân hả giận mà xúc động đến thiếu chút nữa thì hủy đi tập đoàn Minh Thái (tiết tử)
Sau này, tuy mẹ cô thành công tiến vào Tô gia nhưng cũng không bao lâu, mẹ cô lại nghiện cờ bạc, cùng các phu nhân giàu có khác đến sòng bạc Ma Cao.
Vì mẹ, cô buông tha cuộc sống ở HongKong, rời nhà một mình đi tha hương, nhưng cuối cùng đổi lại được cái gì?
Sau khi cô rời khỏi HongKong, cha cô cũng không hỏi cô sống chết thế nào mà mẹ cô cũng không buồn quan tâm cô sống ra sao. Thái độ của mẹ khiến lòng cô giá băng. Trước kia lúc nào cũng nói bà chỉ có mình cô, muốn cô vì bà mà tranh giành quyền lợi. Nhưng kết quả thế nào, mục đích đạt được, bà vứt bỏ cô sang một bên.
Đây là tình thân! Thật sự quá buồn cười. Bốn năm này, cô dấu đi hào quang của chính mình, sự kiêu ngạo và phóng túng khi xưa giờ cô thấy chỉ là sự cuồng vọng ngây thơ mà thôi.
Có nên nói không.... suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng cô nghĩ, tình cảnh khó xử này tốt nhất vẫn giấu trong lòng là tốt rồi.
- Cảnh Lam...... Cảnh Lam......
Bên tai truyền đến tiếng Lôi Nghị Phong gọi, cô hồi hồn, thoáng liếc Quân Lăng đi ra ngoài.
- Nghĩ gì thế? gọi em mấy lần em cũng không thưa.
Không có. Cô lắc lắc đầu: – chắc trưa nay ăn no quá nên em hơi buồn ngủ.
Nhìn cô thế này mà nói là buồn ngủ! Lôi Nghị Phong cảm thấy cô có điểm khác lạ. Cô nhất định có việc gạt anh.
- A! đúng rồi, vừa nãy Quân Lăng nói anh cùng Tô Thiếu Long kia là đối thủ sống còn, sao lại thế?
Cô bắt chước ba đóa hoa, tò mò hỏi chuyện bát quái.
Nhắc tới Tô Thiếu Long, anh bực mình nhíu mày:
- Đấy là bạn học đại học của anh, từ ngày đầu tiên gặp đã không hợp
- Anh ta chọc gì anh à.....
Anh nhìn cô:
- Tên kia ỷ vào trong nhà có vài đồng tiền dơ bẩn làm xằng làm bậy trong trường. Có một lần anh thấy hắn ta kiêu ngạo làm loạn nên đánh hắn mấy quyền, từ đó chính thức gây thù.
- Sau khi tốt nghiệp bọn anh đều về làm chủ công ty gia đình, trên thương trường không tránh khỏi mấy lần tranh chấp, cái tên lòng gà bụng chim đó lúc nào cũng nhằm vào anh, cố tình muốn cướp hợp đồng nhưng chất lượng hàng lại không tốt bằng của Lôi thị chúng ta. Tóm lại, hắn chỉ biết làm mấy thủ đoạn hạ lưu, nhìn thấy đã đau đầu.
Tô Cảnh Lam nghe xong không nhịn được lắc đầu liên tục. Anh trai kia của cô đúng là không tốt lành gì, chuyện làm ăn vớ vẩn mà làm người cũng vô cùng thất bạ.
- Vậy các anh vừa nói, lần này định kí hợp đồng với Lao Sâm gì đó, Tô Thiếu Long cũng có ý tranh đoạt.
- Tất nhiên, nhưng chắc chắn hắn không đấu lại anh. Anh cười tự phụ.
- Đợi đã....Lao Sâm....
Cô cau mày, trong đầu có gì đó lóe lên nhưng lại biến mấy rất nhanh, cái tên này hình như cô đã nghe qua...
- Em biết sao? Lôi Nghị Phong tò mò hỏi.
Cô lập tức nhún vai lắc đầu:
- Làm sao em biết được.
Cô đứng lên:
- Được rồi, hết giờ nghỉ trưa rồi, em phải về làm việc đây, nếu về chậm chắc bị sa thải mất.
Lôi Dật Phong vỗ vỗ ngực
- Em bị sa thải thì anh sẽ giúp em đổi việc khác, chuyên phụ trách sửa chữa máy tính phòng sếp tổng.
Cô lườm anh:
- Nghe đã thấy chán, em cần gì?
- Được rồi, vậy đi đi..... anh cười.
Cô lại lườm:
- Biết rồi
Nói xong chủ động hôn tạm biệt anh/
- Hử? Hôm nay là ngày gì?
Chạng vạng cuối tuần, Lôi Nghị Phong và bạn gái đánh tennis về, đầy người mồ hôi nên đi tắm. Vừa bước ra khỏi phòng tắm, bên hông quấn chiếc khăn tắm, chợt nghe cô hỏi anh như thế.
Anh nhíu mày đưa cho cô chiếc khăn để cô lau khô người cho anh:
- Chủ nhật ngày 19 tháng 4. Không phải cá tháng tư, không phải thanh minh, là cái gì lễ tình nhân trắng sao.... hình như cũng không phải, đó là chuyện tháng trước
Tô Cảnh Lam cười hì hì nói:
- Nếu anh không đoán được thì sẽ bị phạt.
Anh cười tà mị:
- Nếu sự trừng phạt là cưỡng gian thì anh rất vui.
Nhìn anh không đứng đắn, cô thuận thế đẩy vai anh:
- Lôi Nghị Phong chẳng buồn cười gì cả.
- Được rồi, không đùa. Anh hỏi: – em muốn chúc mừng ngày mai anh cùng Lao Sâm kí hợp đồng?
Cô lắc đầu:
- Không đúng.
- Chẳng lẽ hôm nay là ngày dì cả mẹ lớn của em đến? Anh tỏ vẻ sầu khổ: ai da! Đó sẽ là ngày đau khổ nhất của anh.
Cô tức giận liếc mắt:
- Cũng không đúng!
- May quá, may quá! Anh bướng bỉnh vỗ ngực: – sinh nhật em? Đột nhiên anh kêu lên.
- Không ! Đúng!
- Sinh nhật anh?
Cô lại trừng mắt:
- Đừng có loạn lên thế, tháng trước mới là sinh nhật anh.
- Anh còn có ngày sinh âm. Anh cười đắc ý.
- Thế cũng không phải hôm nay.
- Được rồi, được rồi, anh đầu hàng, Tô đại tiểu thư, anh thật sự đoán không ra hôm nay rốt cuộc là ngày gì, em có thể tốt bụng nói ra không.
Cô tươi cười xinh đẹp:
- Hôm nay ...
Cô ôm cổ anh, kề sát mặt anh:
- Là kỉ niệm chúng ta quen biết được bốn tháng lẻ ba ngày 11 h.
Tính từ lần gặp nhau ở câu lạc bộ thể hình Châu Dương.
Anh nhíu màu:
- Thế thì có gì đáng kỉ niệm.
- Em nghĩ rằng sau khi chúng ta quen nhau mỗi ngày đều đáng kỷ niệm. Cô tỏ vẻ đau lòng: – em còn tưởng trong lòng anh em rất quan trọng, thì ra em chẳng là cái gì cả.
Đàn ông đúng là không hiểu lòng phụ nữ:
- Em rất quan trọng với anh, nhưng ngày kỉ niệm này hơi khoa trương.
Cô nói năng hùng hồn đầy lý lẽ:
- Không phải người ta vẫn ca ngợi như thế sao? Yêu đúng người, mỗi ngày đều là ngày tình nhân, vì sao không thể mỗi ngày đều là ngày kỷ niệm!?
Cô càng nói càng kích động.
Anh vội thức thời xin ta, ôm eo cô:
- Được, em yêu, anh không nhớ hôm nay là bốn tháng linh ba ngày 11 h chúng ta quen nhau là lỗi của anh, vì biểu đạt sự xin lỗi, anh xin nhận sự trừng phạt của em.
- Tốt!
Được anh ôm vào ngực, Tô Cảnh Lam mỉm cười.
- Nói đi, em muốn trừng phạt anh thế nào?
- Uhm.
Cô ôm lại anh:
- Phạt thế nào bây giờ em còn chưa nghĩ ra. Chờ ngày nào đó em bất hạnh đắc tội đến Lôi đại thiếu gia, anh không trách phạt em là được.
- Đồ ngốc! sao anh lại bỏ được em?
Anh nhẹ hôn lên vành tai cô, dần dần, càng hôn càng sâu, hai người ngã lên giường, hình ảnh càng lúc càng mờ ảo
- Lôi...
- ừ!
- Anh yêu em không?
- Có
- Em cũng vậy.
Lôi Nghị Phong đang hôn bụng cô trầm giọng cười:
- Anh biết!
- Để chúc mừng ngay hôm nay, chúng ta mở một party nho nhỏ được không.
- Ngô.... Anh muốn ngừng mà không được khẽ rên..
- Em chuẩn bị sẵn rượu vang, chúng ta uống một ly, sau đó thừa lúc rượu vào hưng....
Cô cố ý ái muội dừng lại.
Anh dừng lại, thở hổn hển:
- Lãng mạn! được rồi, chúng ta cùng uống nào.
Anh buông cô ra, để cô ngồi dậy.
Chỉ thấy Tô Cảnh Lam lấy ra rượu đã chuẩn bị sẵn, rót ra hai chén đưa một ly cho anh, mắt đầy tình nhìn nhau.
- cheers! Tô Cảnh Lam nói.
- cheers!
Lôi Nghị Phong một ngụm xử lý hết ly rượu sau đó buông ly, vuốt ve gò má non mềm của cô:
- Cảnh Lam, em đẹp quá
Cô mỉm cười mê người:
- Anh cũng rất rất tuấn tú
- Anh thật may mắn có thể gặp nhau, còn làm chúng ta yêu nhau
Anh hôn cô rồi nằm lên giường.
Tô Cảnh Lam nhiệt tình đáp lại, cũng không lâu sau, cô cảm thấy động tác của anh chậm lại.
- Ngô...... Làm sao vậy?
Lôi Nghị Phong lắc đầu, anh cảm thấy đầu choáng váng. Anh nằm thẳng, mí mắt nặng trĩu không mở ra được:
- Anh nghĩ.... hình như anh say, đột nhiên rất buồn ngủ....
Anh còn chưa nói xong thì đã ngủ lăn ra, cô đẩy đẩy anh:
- Nghị Phong...... Nghị Phong......
Nhưng kêu đến nửa ngày, anh cũng không có nửa điểm phản ứng.
Nhưng mà cô không hề kinh ngạc, cầm lấy ly rượu cô còn chưa uống và bình rượu vang, rón ra rón rén rời khỏi phòng ngủ, đi về phía thư phòng.
- Cô bỏ gì vào rượu của sếp tổng.
Thình lình , một giong nói trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên sau lưng, cô cả kinh quay đầu nhìn Quân Lăng lạnh lùng