Hệ Thống Buộc Ta Thân Đối Thủ Một Mất Một Còn Giáo Thảo

Chương 30


trước sau


edit: tiểu khê
Thương lượng với chủ nhà nghỉ, mọi người liền dọn mấy đồ trang trí dễ vỡ gọn lại một bên, trong sảnh nhanh chóng được dọn gọn trống trải, chỉ còn dư lại mấy cái ghế sopha giữa sảnh.

Nhỏ thỏa mãn gật đầu, "Được đó, mọi người tập hợp lại chọn ra người bị bịt mắt đầu tiên nào."
Mọi người quây thành vòng tròn, vòng loại đầu tiên là mặt sấp mặt ngửa của tay, trong đám chỉ có Hạ Duẫn và Liễu Siêu Nguyên là mặt ngửa (lòng bàn tay).

Những người khác ồn ào cười đùa, chỉ còn lại Hạ Duẫn và Liễu Siêu Nguyên chơi kéo búa bao.

Tâm lý Hạ Duẫn rất căng thẳng, nói thật thì cậu rất sợ bị bịt mắt, tầm nhìn tối đen khiến cậu có cảm giác rất không an toàn.

Hai người nhanh chóng ra tay, cảm ơn trời đất là Hạ Duẫn thắng.

Vậy là người đầu tiên che mắt là Liễu Siêu Nguyên.

Bà chủ nhà nghỉ cũng đứng ở bên nhìn vui vẻ cười, còn cho nhóm bọn họ miếng vải đen nữa.

Đầu khỉ và Hạ Duẫn liếc nhau một cái, ngầm hiểu lấy áo khoác mặc vào, những người khác thấy thế liền răm rắp học theo, thừa lúc Thượng Vũ Tình bịt mắt cho Liễu Siêu Nguyên liền nhanh chóng thay đổi áo khoác, mũ nón cho nhau.

Hạ Duẫn quay đầu nhìn Giang Chấp đang thờ ơ không động lòng, quỷ xui thần khiến nhanh tiến lại gần hắn, cực kỳ nhỏ giọng nói,"Hai đứa mình đổi áo khoác không?"
Giang Chấp nhìn sang cậu, hắn đẹp như một bức tượng bằng ngọc được chạm trổ tinh mỹ, khiến Hạ Duẫn cảm thấy Hạ Đường mà lại gần hắn là đang khinh nhờn hắn.


"Được".

Giang Chấp cúi đầu cởi áo khoác mình ra, Hạ Duẫn khó giải thích được lại có chút cảm động, Giang Chấp chắc chắn vẫn còn đang tức giận, nhưng cho dù thế hắn cũng không từ chối yêu cầu của cậu.

Nghĩ như vậy mới để ý rằng lúc thường Giang Chấp hay thuận theo ý cậu, rõ rằng đối với người khác đều là dáng vẻ xa lạ, bây giờ mà cậu còn giới thiệu Giang Chấp cho đứa con gái hư vinh thì thật là không có lương tâm rồi.

Hạ Duẫn đổi áo khoác cho Giang Chấp, mũi ngửi được mùi thơm thoang thoảng trên áo, tâm lý lại càng thêm khó chịu.

Im lặng một lúc lâu, cậu thở dài, đột nhiên có hơi muốn từ bỏ cơ hội này.

Cậu không muốn làm hành động trái với tâm tình của mình, nếu mẹ của cậu trên trời mà biết được cậu bị người ta uy hiếp như thế chắc cũng không vui đâu.

Liễu Siêu Nguyên nhanh chóng bịt mắt xong, mặc dù trong sảnh rất lớn, nhưng tay chân cậu ta cứ quơ đi quơ lại rất rộng khiến mọi người trốn cũng khá khó khăn.

Hạ Duẫn sợ mình bị tóm, vội vội vàng vàng chạy trốn, tiếng giày chạy trên gạch phát ra rất lớn, Liễu Siêu Nguyên nghe thấy âm thanh liền vội vã chạy theo hướng của cậu.

Cậu chạy thì mọi người cũng bắt đầu chạy, trong sảnh lớn đều là tiếng bước chân chạy hỗn loạn, Liễu Siêu Nguyên liền không thể phân biệt rõ, đành quơ tay quào loạn xạ, đầu khỉ không may bị cậu ta tóm lấy.

Thượng Vũ Tình nhanh chóng kêu ngừng lại, " Liễu Siêu Nguyên, cậu đoán xem người bị bắt là ai, mọi người đừng lên tiếng nha."
Mọi người dừng chân lại, đều tò mò lại gần bên đó, Hạ Duẫn ôm tay xem kịch vui, ánh mắt lại không nhịn được nhìn về phía Giang Chấp.


Vóc người Giang Chấp rất tốt, thân hình cao lớn lưng rộng eo thon, lúc này mặc áo khoác Hạ Duẫn, nhìn qua mặc còn đẹp trai hơn khi Hạ Duẫn mặc rất nhiều.

Không biết tại sao, vừa nghĩ tới hai người mặc áo khoác của nhau, Hạ Duẫn liền khó hiểu cảm thấy người mình có chút nóng lên.

Bởi vì chuyện Hạ Đường, ngày hôm nay cậu luôn không nhịn được nhìn lén Giang Chấp, theo bản năng tìm kiếm ưu điểm trên người Giang Chấp, lại so sánh Hạ Đường có bao nhiêu thứ không xứng với hắn.

Vừa nhìn một cái liền không thể dời mắt khỏi hắn được.

Liễu Siêu Nguyên rất lanh lợi, cậu ta không sờ quần áo, mà trực tiếp sờ lên mặt đầu khỉ, sờ được mái tóc ngắn ngủi liền quyết đoán hô to, "Là Chu Tán!"
Thấy đầu khỉ bị đoán được, Hạ Duẫn lập tức vỗ tay vì gã, những người khác cũng vui cười hớn hở vỗ tay ồn ào, "Chu Tán, tiếp theolà đến lượt cậu đó!"
Hạ Duẫn thấy thế vội vàng đưa ly rượu đến gần gã, "Một ly này nên uống."
Đầu khỉ đương nhiên không sợ uống rượu, sảng khoái chịu phạt.

Uống xong mọi người dồn dập khen giỏi, gã lau miệng, "Tôi thấy chúng ta nên sửa quy tắc chút đi, như bây giờ thì nhanh chán lắm, chúng ta tắt đèn đi, xung quanh tối thui khiến cả người bị tóm cũng không nhìn thấy mới vui hơn."
Lời này vừa nói ra mắt mọi người liền sáng rực lên.

"Được đó, như vậy càng thêm vui."
"Đúng rồi, tất cả mọi người đều không nhìn thấy mới công bằng chớ!"
Thượng Vũ Tình trao đổi ánh mắt với Vương Chiêu Tuyết nhau liền bày tỏ tán thành, tất cả mọi người cũng biểu thị đồng ý, chỉ có

Hạ Duẫn căng thẳng đến mức tóc gáy đều dựng lên.


Cậu từ nhỏ đã nhát gan sợ tối, vừa nghĩ tới trong tối không biết ai dính lấy ai liền cảm thấy hù chết mình rồi.

Nhưng chuyện cậu sợ tối là chuyện từ nhỏ chưa từng nói với ai, tự nhiên không muốn chịu thua trước mặt nhiều người như vậy.

Vì vậy lúc mọi người hỏi cậu, cậu giả bộ không sao cả xua tay, mạnh miệng nói: "Tôi không có ý kiến."
Lần này tất cả mọi người đều không có ý kiến gì, Thượng Vũ Tình liền tắt đèn, Hạ Duẫn lẳng lặng đi vào giữa mọi người, chỉ lo chỉ còn mỗi một mình trong tối, lúc này Giang Chấp đột nhiên lại gần cậu, thấp giọng hỏi cậu, "Sợ sao?"
Hạ Duẫn nhìn hắn, không biết như thế nào liền nói thật, "Có hơi hơi."
Giang Chấp gật đầu, lại không nói gì.

Thấy hắn không phản ứng gì, Hạ Duẫn thở phào nhẹ nhõm, sau đó trong lòng lại khó hiểu cảm thấy có hơi thất vọng.

Đèn "tách" một tiếng liền tắt đi, trong sảnh nhanh chóng chìm vào bóng tối, trước mắt tối đen không thấy gì cả, trong bóng tối mơ hồ chỉ còn tiếng bước chân cũng tiếng hít thở mà thôi, cả người Hạ Duẫn đều căng thẳng.

Cậu đang muốn trốn về phía sau, một cái tay vững càng bắt được cậu, xúc cảm ấm áp cho người ta cảm giác yên ổn.

Có người ghé vào tai cậu thấp giọng nói: "Đừng sợ."
Là tiếng của Giang Chấp.

Hạ Duẫn cơ hồ muốn khóc lên, như là nắm lấy nhánh cỏ cứu mạng nắm chặt lấy tay hắn.

Trong giây phút này cậu không nhịn được nghĩ, đi mịa nó Hạ Đường đi, ai thích giúp thì đi mà giúp, cậu còn lâu mới đẩy Giang Chấp vào trong hố lửa!
Bởi vì trong bóng tối không nhìn thấy ai, mọi người đụng chỗ này một chút chạm chỗ kia một cái, luôn có người đụng phải nhau, không bao lâu mọi người liền không bình tĩnh như vậy nữa, tiếng hô to cùng tiếng chạy trên sàn không ngừng vang lên.


Tay Hạ Duẫn bị Giang Chấp nắm, dường như Giang Chấp có thể nhìn thấy, mang theo cậu vững vàng bước nhanh, trong đại sảnh rối như tơ vò, lại không có một người có thể gặp được hai người bọn họ.

Hạ Duẫn mím chặt môi, trước mắt không thấy gì cả, bé ngoan đi theo sau Giang Chấp, hận không thể dính lên người hắn.

Nhận ra được cậu đang căng thẳng, Giang Chấp nắm chặt tay hơn.

Hạ Duẫn dính sát hắn, đột nhiên cảm thấy có người bảo vệ rất tốt.

Ngay lúc này, phía sau liền vang lên tiếng bước chân, có người xông thẳng tới chỗ Hạ Duẫn.

Là đầu khỉ!
Hạ Duẫn dựa vào góc tường, phía trước là Giang Chấp, cả người không thể tránh khỏi, ngay lúc cậu sắp bị bắt lấy, Giang Chấp đột nhiên đẩy cậu lên trước, mình thì bị đầu khỉ bắt lấy.

Đầu khỉ bắt được người lập tức hưng phấn hô to, "A a a tôi bắt được người rồi!"
Tất cả mọi người liền thở phào nhẹ nhõm dừng lại, Thượng Vũ Tình lập tức bật đèn, trước mắt đột nhiên sáng bừng lên khiến Hạ Duẫn không nhịn được nhắm mắt lại, chờ lúc cậu mở ra liền phát hiện mọi người há to miệng nhìn phía bên này.

Đặc biệt là Liễu Siêu Nguyên, hai mắt trừng to như sắp rớt ra ngoài rồi.

Chòi má, cậu ta đã nhìn thấy gì chứ, Giang ca thế mà lại có thể tay trong tay với Hạ Duẫn.

Chuyện này nếu đổi thành Hạ Duẫn dắt tay với ai thì cậu ta cũng không kinh ngạc như thế, nhưng đó là Giang ca đó! Má ơi, lúc thường Giang ca hình như có tật khiết phích mà, người khác muốn lại gần hắn cũng không được, cậu ta thế mà lại có thể nhìn thấy được cảnh hắn tay trong tay với người khác! Hơn nữa người kia lại là đối thủ một mất một còn Hạ Duẫn!
Cậu ta không hoa mắt chứ!.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện