Hạ Duẫn khó chịu hơi dịch mình, "Bôi thuốc cậu cũng không cần tới gần như vậy đâu!"
Cậu nhỏ giọng lầm bầm, "Gần nữa là sắp hôn rồi, nụ hôn đầu của ông đây muốn để cho bạn gái xinh đẹp đấy."
Giang Chấp dừng lại, "Nụ hôn đầu?"
Tai hắn thật là thính...!Nhận ra mình nói nhiều, Hạ Duẫn thẳng lưng cứng cổ nói, "Làm sao, không được ư!"
Giang Chấp thay đổi tăm bông bôi thuốc lên sống mũi cho cậu, "Không có, chỉ là cảm thấy rất khó mà tin nổi."
Hạ Duẫn giật mình, hắn nói cậu mới nhận ra, "Tại sao cậu lại gần tôi như vậy?"
Giang Chấp nhìn chằm chằm môi cậu, mắt tối lại không rõ.
"Cậu nói xem tôi cướp đi nụ hôn đầu cậu thì thế nào?"
"Đệt, cậu điên rồi sao!" Hạ Duẫn sợ đến mức lùi ra xa.
Giang Chấp làm như muốn đứng dậy đi qua đó, Hạ Duẫn thấy rõ cân nhắc trong mắt hắn, liền yên lòng.
"Đến đến đến cậu lại hôn nè, để xem ai buồn nôn trước!" Cậu không quan tâm nhún vai, "Tôi không tin cậu hôn xuống được."
Giang Chấp gật gật đầu, "Xác thực không xuống miệng được."
Hạ Duẫn ngồi trở lại để hắn bôi thuốc, giữa trưa mặt trời lên đỉnh, cậu thấy hơi nóng.
Không khí có mùi thuốc thoang thoảng, ghế sô pha rất mềm, làm cho cậu chậm rãi thả lỏng, thậm chí còn hơi buồn ngủ.
"Giang Chấp, tại sao cậu giúp tôi?"
Nói xong cậu nghiêm túc nhìn chằm chằm biểu tình Giang Chấp.
Hắn thật sự rất kỳ lạ, rõ ràng thái độ của cậu đối với Giang Chấp không tốt, nhưng sao trông hắn lại không có vẻ gì giận dữ cả?
Ngược lại khiến cậu cảm thấy ngượng ngùng.
Giang Chấp dừng động tác lại.
"Thân là lớp trưởng có nghĩa vụ chăm sóc kẻ ngu si trong lớp."
...!
Trong khoảnh khắc đó, Hạ Duẫn thật sự muốn cầm hòm thuốc đập vào mặt hắn.
Âm thanh hệ thống đúng lúc vang lên, "Chúc mừng kí chủ thu được ba điểm tích phân."
Hạ Duẫn lập tức cao hứng, "Sao lại nhiều như vậy?"
"Bởi vì là Giang Chấp chủ động tiếp xúc, hơn nữa chạm kí chủ nhiều lần, hệ thống quyết định thêm tích phân."
"Vậy còn được, mi nghĩ coi nếu tao không hoàn thành nhiệm vụ cao cấp, cả ngày cứ như thế mấy lần cũng có thể sống thêm mười, hai mươi năm, hệ thống mi cũng không hi vọng kí chủ chết sớm chứ!"
"Bổn hệ thống tất nhiên không muốn kí chủ chết, nhưng tôi vẫn hi vọng kí chủ có thể hoàn thành nhiệm vụ cao cấp và nhiệm vụ chung cực, không muốn kí chủ chỉ dừng lại ở giai đoạn nhiệm vụ sơ cấp."
Có lẽ là cảm thấy không thể được, hệ thống dừng lại tiếp tục nói: "Thực ra nếu không được thì hoàn thành mấy nhiệm vụ trung cấp ôm ấp kia cũng được."
Hạ Duẫn trầm mặc, kỳ thực cậu đối với nhiệm vụ trung cấp cũng không cảm thấy mâu thuẫn lắm, dù sao lần trước cũng đã ôm rồi, cũng không thấy buồn nôn, chỉ là có chút kỳ quái.
Nhưng cậu cũng đâu có lý do gì đâu! Tùy tiện giơ tay ôm lấy Giang Chấp quả thực là tự rước lấy nhục, còn không bằng cậu sống thiếu mấy ngày.
Đêm đó, Ban Nhậm nhìn đống phiếu trước mặt liền cảm thấy sầu sứt đầu mẻ trán.
Sớm biết như vậy y tuyệt đối sẽ không cân nhắc ý kiến này của học sinh, mấy đứa đưa giấy cũng không viết lý do vào, chỉ cứ muốn A cùng bàn với B, B lại muốn cùng bàn với C.
Điều kỳ quái nhất chính là, có tới hơn hai mươi tờ giấy muốn Giang Chấp cùng bàn với Hạ Duẫn, đại đa số đều là nữ viết, còn có năm, sáu cái là nam viết.
Cái này thật khó xử lý.
Vì thế y quyết định tôn trọng ý kiến Giang Chấp, nhắn tin nghiêm túc hỏi hắn.
Về phần ý kiến Hạ Duẫn...!
Ý kiến của cậu có quan trọng không? Cậu vừa lên lớp là ngủ, ngồi chỗ nào cùng đâu khác gì?
Đến một buổi sáng.
Ban Nhậm còn chưa đến, trong phòng học đã tràn ngập tiếng cãi nhau.
Nói ra hôm nay như buổi phiên tòa, ý kiến mọi người cũng đã nộp giấy lên, cuối cùng có thể ngồi cùng bàn với ai vẫn phải xem ý của thầy chủ nhiệm.
Mọi người mồm năm miệng mười bàn luận, đầu khỉ hung hăng hỏi Hạ Duẫn, "Cậu nói coi thầy có cho hai đứa mình ngồi cùng bàn không?"
"Tôi cảm thấy được quá chừng." Hạ Duẫn không ôm hi vọng.
Đầu khỉ cũng cảm thấy như vậy, nhưng gã không muốn để Hạ Duẫn ngồi cùng bàn với người khác.
Mấy ngày thấy mọi người ồn ào, gã liền đoán có không ít người ghi muốn Giang Chấp cùng bàn với Hạ Duẫn, nếu Hạ Duẫn không ngồi cùng bàn với gã, phỏng chừng sẽ nguy hiểm.
Giang Chấp người này nước rất sâu, gã hoàn toàn nhìn không thấu hắn, cái tên Hạ Duẫn nóng nảy ngu si này nếu cùng bàn với hắn, phỏng chừng bị bán còn giúp người ta đếm tiền nữa ấy chứ.
Cố tình gã thì đang căng thẳng muốn chết, còn Hạ Duẫn thì lại có bộ dáng không tim không phổi không quan tâm.
Trong phòng hò hét loạn lên, Ban Nhậm nhanh chóng theo tiếng chuông vào lớp.
"Chỗ ngồi được sắp xếp như sau, các em xem xong hay nhanh chóng đổi chỗ, nhanh tay lên đừng làm trễ giờ lên lớp."
Vừa nói y vừa dán giấy lên bảng đen.
Tiếng nói chuyện liền dừng lại, các bạn học đều vọt tới bục giảng để xem, Hạ Duẫn không chen với bọn họ, lười biếng ngồi ở vị trí cũ quay bút.
Đột nhiên đoàn người phía trước phát ra tiếng hoan hô.
"Trời má! Giang Chấp cùng bàn với Hạ Duẫn!"
Bút trong tay Hạ Duẫn liền rơi xuống đất.
Cậu không thể tin nổi ngẩng đầu, thậm chí hoài nghi tai mình có nghe lộn không.
Đùa gì thế, sao thầy có thể đồng ý được?
Nhanh chóng quay đầu nhìn Giang Chấp, chỉ thấy Giang Chấp không cảm xúc chuẩn bị dịch bàn.
Hệ thống ở trong đầu điên cuồng hò hét, "Kí chủ cậu nên vui mừng mới đúng! Từ giờ không phải cậu sẽ lấy điểm tích phân dễ dàng hơn ư?"
Hạ Duẫn không cười nổi, trước giờ cậu chưa bao giờ nghĩ sẽ cùng bàn với Giang Chấp.
Mọi người hoan hô, các nữ sinh cao hứng vỗ tay, một đám người vây quanh Ban Nhậm khen lấy khen để, Ban Nhậm thấy học sinh kích động như thế liền thấy bối rối.
Thấy bầu không khí càng lúc càng kịch liệt, y nhanh chóng xua tay, "Được rồi được rồi, các em bình tĩnh lại, nhanh chóng chuyển bàn mình đi!"
"Ban Nhậm uy vũ!" Một đám nữ sinh cùng hô lên.
Hạ Duẫn bất đắc dĩ thu dọn mặt bàn, Thượng Vũ Tình từ phía trước trở lại mặt cao hứng đến mức đỏ bừng, cố ý chạy đến nói với Hạ Duẫn, "Hạ Duẫn, chỗ ngồi của cậu tại tổ ba hàng thứ tư."
"Cảm ơn." Hạ Duẫn phờ phạc nói.
Đầu khỉ cũng từ phía trước trở lại, miệng há thật to.
"Cậu cùng bàn với ai?" Hạ Duẫn hỏi gã.
"Diêu Bỉnh Thân."
Hạ Duẫn "..." Tại sao bốn người bọn họ không thể đổi cho nhau?
Cả lớp nhanh chóng chuyển bàn của mình, chờ khi Hạ Duẫn dịch bàn đến chỗ ngồi đã thấy Giang Chấp ngồi ở đó.
Hạ Duẫn đặt bàn cạnh bàn hắn, "Tôi nói nè lớp trưởng đại nhân, lẽ nào cậu không muốn gặp thầy giáo nói chuyện để thầy đổi chỗ hai đứa mình sao? Cậu thân là một học bá lại ngồi một học tra như tôi là không ổn rồi, hỏi bài tập cũng không tiện đâu."
Giang Chấp liếc chéo cậu, "Cậu cảm thấy tôi cần hỏi bài người khác?"
Hạ Duẫn trầm mặc, được rồi, là đại thần nhất lớp hình như không cần thật.
Cậu bắt đầu ước pháp tam chương.
"Nếu như vậy, vậy thì mời vị học bá này khi học đừng quấy rầy tôi ngủ, còn tôi, cũng sẽ không quấy rối học bá học."
Giang Chấp không tỏ rõ ý kiến, tùy ý gật đầu