Diệp Sở Ly bị nổ banh xác. Nằm nhìn cảnh vật trong không gian hệ thống dần rõ ràng, trong lòng lại không có chút gì gọi là vui vẻ.
“ Hệ thống, có phải mày càng ngày càng lỗi không?” Diệp Sở Ly mệt mỏi hỏi. Suốt bao nhiêu thế giới cậu chưa từng cảm thấy mệt, chỉ duy nhất lần này là thật sự thật sự mệt.
Hệ thống im lặng, một lát sau nó mới dùng giọng nói máy móc đáp lại [ Phải ]
Haha, Diệp Sở Ly cười lạnh trong lòng, cả nghìn thế giới trước mày không hỏng, đến bây giờ mới lại hỏng, haha, chút nữa là tao thật sự đi chết rồi chứ không phải còn quay về được hệ thống nữa.
Tinh hạch tang thi lúc phát nổ cậu mới biết nó giống như linh hồn vậy, nổ một phát là thật sự không còn sót lại tí hồn nào luôn. Thật may là cua kịp thời, kích nổ tinh hạch hai dị năng thủy mộc, lại phải dùng không gian bảo vệ tinh hạch tang thi của cậu mới an toàn quay về hệ thống. Kết quả … haha không gian trực tiếp bay ra khỏi cậu luôn rồi, không biết rơi vào tay ai. Có khi rơi vô tay chồng như thế là tốt nhất.
[ Ký chủ có muốn đến thế giới tiếp theo hay không?]
“ Có!”
________________
Diệp Sở Ly cảm thâý cơ thể thật nặng nề, mở mắt nhìn, cậu đang nằm trên một chiếc giường đơn nhỏ, căn phòng ngủ nhìn qua có chút cũ kỹ nhưng tổng thể đều rất gọn gàng, sạch sẽ. Bên cạnh là bóng đèn ngủ tỏa ra ánh sáng yếu ớt, tủ đầu giường còn một cốc sữa đã nguội.
Diệp Sở Ly ngồi dậy, cơ thể khó chịu, đầu hơi choáng một chút. Đặc biệt phần bụng có cảm giác vướng vướng, khó hoạt động. Diệp Sở ly cúi xuống nhìn bụng mình, thấy nhô lên một mảng, lại còn có cái gì động động nhè nhẹ. Cơ mặt co rút, Diệp Sở Ly muốn mưu sát hệ thống.
Hệ thống im như chim cút, lẳng lặng mà đưa kịch bản vào trong đầu Diệp Sơ Ly.
Diệp Sở Ly kìm nén cơn tức giận sắp bộc phát trong lòng, cố gắng bình tĩnh mà đọc cho xong kịch bản. Kịch bản trong đầu đầy máu chó và drama, mà nguyên chủ Lâm An Niên trong kịch bản chẳng khác gì một thứ đồ chơi của nam nữ chính. Lâm An Niên thân phận là một omega vốn là người yêu của nam chính Hoắc Thanh, nói là người yêu nhưng Hoắc Thanh chỉ coi cậu là thứ đồ vật để hắn trao đổi quyền lợi. Lâm An Niên bị Hoắc Thanh bỏ thuốc mang lên giường của ai cũng không rõ. Đồ ngốc Lâm An Niên lại tưởng bản thân hồ đồ phản bội lại Hoắc Thanh, đau khổ cầu xin tha thứ, Hoắc Thạh lại nhân cơ hội đá cậu. Lâm An Niên tuyệt vọng bị đuổi đi, đến mấy tháng sau phát hiện mình có thai, cậu muốn bỏ đi cuối cùng không nỡ, quyết định nuôi con. Chính là sau khi sinh xong cơ thể đặc biệt suy yếu không thể làm nhiều việc, thu nhập ngày càng eo hẹp. Không thể mặc kệ bé con mới mặt dày đi cầu xin Hoắc Thanh, muốn vay một số tiền ròi sẽ lập tức biến mất. Nhưng mà lúc này, nữ chính Liễu Như Ca nghịch tập thành công đính hôn với Hoắc Thanh, thấy cậu như vậy cho vệ sĩ ra ngăn cậu. Đứa con nhỏ bị ốm kêu khóc, cô ta khó chịu cho vệ sĩ hất một cái, đứa bé mới hai tháng trên tay Lâm An Niên bị văng xuống đất một khoảng rất xa … chết rồi! Đứa bé la cột chống tinh thần của Lâm An Niên, thấy con mình chết liền phát điên, cuối cùng bị vệ sĩ đánh chết, vứt xác đi đâu cũng không biết.
Haha…quân ác ôn. Nam nữ chính tàn nhẫn như vậy thế mà vẫn không hề gặp quả báo đến cuối đời. Hoắc Thanh cùng Liễu Như Ca vẫn hạnh phúc vẫn thành công. Lâm An Niên đáng thương như vậy, bị hại thảm như vậy, cuối cùng vẫn là bất công.
Diệp Sở Ly xoa bụng có chút tức, Lâm An Niên chắc là muốn đứa bé lớn lên khỏe mạnh không phải chịu khổ sở đi. Nhìn bụng thế này chắc cũng năm tháng rồi đi, mặc dù không biết anh chồng nhà mình đang ở chỗ nào, bản thân Diệp Sở Ly cũng không biết đứa bé là con ai. Nhưng mà bé con không có tội, cậu cũng hoài niệm bé con nhà mình lắm. Sau này anh chồng có không thích cũng không có cách nào, bây giờ cậu xuyên vào cơ thể Lân An Niên, bé con đã là con cậu rồi, cậu sẽ hết sức yêu thương bé.
“ Bé con, con đá baba một cái tức là chấp nhận baba nhé. Từ giờ ta thay ba con bảo vệ con, yêu thương con. Có đồng ý không nào tiểu bảo bối?” Diệp Sở Ly khẽ cười, tay trên bụng nhỏ hơn năm tháng khẽ vuốt ve.
Tiểu bảo bối trong bụng khẽ đạp một cái. Diệp Sở Ly vui vẻ “ tiểu bảo bối, con sau này nhất định thông minh nhất. Baba phải đi ngủ rồi, không được náo loạn nha!”
Lâm An Niên ngủ một mạch đến sáng, tiểu bảo bối trong bụng ngoan ngoãn không gây khó rễ cho cậu. Lâm An Niên vừa lòng, tiểu bảo bối không giống hai tên nhóc quậy kia, lúc cậu mang thai trong bụng đạp đến tung trời, hại cậu đau gần chết. Lâm An Niên xem tủ lạnh thấy đồ ăn cũng gần hết rồi, bây giờ là sáng sớm, rất thích hợp để di chợ. Lâm An Niên kiểm