Phó Vân Phi có chút cạn ngôn nhìn đứa bạn omega đang mang thai ăn như chết đói, cuối cùng làm ngay một câu đập vào tâm hồn nhỏ bé nghèo khổ của Lâm An Niên “ Cậu còn tiền không vậy?”
Lâm An Niên khóc, miệng đang ăn cũng dừng lại, đáng thương hề hề, khóc chít chít nhìn Phó Vân Phi “ Phi Phi, ông không thể chạm vào nỗi thương lòng của tui được, tui khó khăn lắm mới quên đi mình là một người nghèo nuôi con hu hu…”
“ Được rồi, ăn gà của cậu đi…” Phó Vân Phi không thể chiu được cái mặt khóc nhào của Lâm An Niên vội nhét miếng gà vào mồm cậu. “ Cậu sau này kiếm thu nhập thế nào đây, bé con sinh ra cũng cần rất nhiều tiền. Mấy vạn đó của cậu căn bản không đủ dùng đâu.”
“ Làm thế nào được nhỉ. Bụng như thế này không thể ra ngoài làm việc được, tôi quay video hướng dẫn nấu ăn thế nào. Hay là vẽ tranh để câu giao bán cho tôi, hay là tôi giúp cậu thiết kế trang sức…”
“ Cậu biết mấy việc này à?” Phó Vân Phi cầm dao gọt táo, có chút không tin nhìn Lâm An Niên.
“ Biết chứ, cậu có muốn làm trang sức không? Tôi đem mẫu thiết kế của tôi cho cậu, thù lao bao nhiêu cậu cứ tự quyết định, mỗi tháng mấy nghìn đã là tốt lắm rồi, vừa đủ tôi nuôi tiểu bảo bối.”
“ Vậy cậu mang bản thiết kế đây đã chứ. Đúng là gần đây tôi muốn mở một cửa hàng trang sức tự thiết kế nhưng mà chưa tìm được nhà thiết kế. Cậu thử một chút, thử để tui lỗ xem có là bạn thân tôi cũng không tha đâu!”
“ Ác vậy, sau này bé cưng ra đời, cậu không có xuất làm cha nuôi nữa.” Lâm An Niên hừ hừ ăn táo, còn người gọt… ha ha chưa ăn được miếng nào là việc của ông, tui hiện tại đang rất đói.
Tiểu bảo bối trong bụng đạp tứ tung, Lâm An Niên cau có xoa bụng “ Tiêu bảo bối, con biết điều đừng đạp baba nữa được không, baba đã đau lưng lắm rồi đó.”
“ Bé con quậy ghê ha, An Niên cậu ở một mình không sao chứ, có cần tôi nhờ bảo mẫu…”
“ Không cần đâu, trong nhà lại không thừa phòng, bây giờ vãn còn tốt, mấy tháng cuối thì nhờ Lưu nãi nãi cũng được. Nãi nãi nói, bà ở nhà một mình rất buồn chán, tui có bầu lại cũng ở một mình, hai bà con chăm sóc nhau cũng tốt, bà còn muốn bế bé con nữa cơ.”
“ Cậu đó … vẫn không biết lo lắng gì cả. Bố mẹ cậu…” Phó Vân Phi chần chừ.
Lâm An Niên đang vui vẻ liền tắt ngấm, khuôn mặt có chút buồn bã “ bố mẹ vẫn khỏe chứ, lâu rồi không dám về nữa, không biết hai người hết giận chưa…”
“ Cậu về đi, bác trai bác gái đều không có giận cậu. Bác trai vẫn luôn bảo tôi chiếu cố cậu, bác gái nhớ cậu lắm. Có thời gian về một chút, cậu với Hoắc Thanh chia tay rồi, cũng nên về thôi.”
“ …ừ” Lâm An Niên suy tư, tay bất giác lại xoa xoa bụng nhỏ “ Bố mẹ sẽ thích bé con chứ?”
Phó Vân Phi không lên tiếng, Lâm An Niên là omega, bởi vì thích Hoắc Thanh mà đầu tiên cãi nhau với anh, sau đó lại cãi với bố me. Cuối cùng bỏ nhà đi theo tên khốn Hoắc Thanh đó. Dạo gần đây thế mà có tin đồn Hoắc Thanh với đứa con gái thất lạc mới được đưa về của Liễu gia Liễu Như Ca đính hôn. Ha hả, Hoắc Thanh hắn bất quá cũng chỉ là đứa con bên chi thứ có chút tài năng, dựa vào sự bảo hộ của Hoắc gia đi lên mà thôi, thế nhưng lại có mưu đồ câu kết với Liễu gia hòng đứng lên vị trí gia chủ Hoắc gia. Đúng là nằm mơ, một alpha bình thường lại muốn đấu lại gia chủ là một alpha trội. Tìm đường chết.
( nói một chút về alpha. Alpha thì đều là A rồi, nhưng mà trong đó kiểu dạng có đột biến trội lặn ý, A trội đặc biệt mạnh hơn A bình thường, A lặn nếu như bị A trội dùng pheromone tấn công khả năng cao sẽ phân hóa lại thành B hoặc O.
Omega cũng phân biệt trội, bình thường và lặn. Tất nhiên là đột biến trội lặn ở cả A và O đều rất hiếm. O trội có khả năng sinh sản cực kì mạnh mẽ, pheromone cũng cực mạnh, mạnh hơn O thường. O lặn thường có kỳ phát tình không đều cách nhau rất xa, khả năng mang thai kém hơn O thường, chỉ mạnh hơn Beta, nhưng pheromone giống O trội, đều rất mạnh.
Và bé Lâm của chúng ta là một thân thể O lặn, tính chất O trội. Còn về trội ở chỗ nào thì chờ anh chồng giải đáp.)
Lâm An Niên phải nghỉ ngơi rồi. Sau khi trò chuyện một lúc với Phó Vân Phi, câu phải đuổi khách.
“ Đi làm việc của cậu đi, tôi phải đi ngủ rồi, bé cưng của tôi muốn ngủ rồi!”
Phó Vân Phi đứng ngoài của thở dài “ Cậu nghỉ ngơi nhiều chút, cơ mà vẫn phải đưa mẫu thiết kế cho tôi. Không là cho cậu chết đói đó, tôi vẫn chưa tha thứ cho câu đâu”
“ Biết rồi biết rồi mà. Đi đi, mai lại đến nha bạn yêu. Bye bye…” Lâm An Niên vẫy vẫy tay xong, thấy Phó Vân Phi đã rời đi liền đóng cửa.
Lâm An Niên quá buồn ngủ, lập tức lên giường ngủ. Ngủ một chút dậy lại nấu cơm trưa, lại ngủ. Buổi chiều thiết kế mấy mẫu trang sức. Ha…a… buồn ngủ rồi, phải ngủ thôi nào tiểu bảo bối của baba.
Lâm An Niên mơ, mơ … xuân!!!
Mơ xuân giữa ban ngày ban mặt …???!!!
Cậu thế mà lại mơ đến cái tối tình một đêm kia, thế mà nhớ rõ nó lớn như nào. Mình bị đó đó thích như nào. FUCK!
Aaaaaaaa thức tỉnh đi aaaa. Lâm An Niên sợ chết khiếp, không được cậu không được như vậy. Như thế là phản bội anh chồng của cậu aaaaa. Không được, cậu phải thú tội.
Với tâm thái hoang mang đầy tội lỗi, Lâm An Niên đem một quyển sổ ra viết hết tất cả tất cả vào và không hề biết rằng sau này nó không khác gì sổ nợ để anh chồng phạt … phạt cậu!
Tuyệt vời!!!
Lâm An Niên không tài nào ngủ được nữa, quyết định ngồi dậy vẽ vài cái thiết kế nho nhỏ. Ha ha, mấy bé đùa gia à, lão tử qua bao nhiêu thế giới làm bao nhiêu nghề, tất nhiên một chút thiết kể nhỏ này không làm khó được cậu rồi. Chỉ là bây giờ ở đây không có bút giấy, không đủ màu. Không thể vẽ cụ thể được. Lâm An Niên chỉ có thể dùng bút bi đen vẽ một chút.
Ngồi vẽ nãy giờ rồi, có chút đói rồi, ố ồ đã vẽ được gần chục bản rồi nè, bây giờ cố gắng vẽ nhiều một chút, đưa dần dần không đến lúc sinh rồi không có thời gian mà vẽ đâu. Còn về vấn