Nhóm dịch: Thánh Thiên Tiên Vực
Người dịch: AliceGame
Biên: AliceGame
- Thì ở miếng đất chỗ khu vực 5 của nhà tao á. – Tiêu Thần Tâm liếc hắn, rồi lại tiếp tục ăn cơm: - Diện tích không lớn lắm, vừa đủ xây biệt thự nhé!
- Thầy ơi, em quyết định rồi! – Quan Bằng Phi vỗ bàn thật mạnh: - Em đi theo thầy học phong thủy!
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Hey yaa cái thằng oắt con nhà mài, mày tưởng muốn học là học được phong thủy của anh sao?!
- Xí! Mày tưởng mày muốn là tao sẽ dạy mày à?! – Trương Tiểu Kiếm bĩu môi: - Phong thủy của anh chính là hàng thật được truyền thừa từ cổ đại tới nay đấy! Cũng không phải là mánh khóe giang hồ bịp bợm đâu nhá! Nhận học sinh cũng phải xem thiên phú. Không chỉ xem thiên phú, còn phải xem phẩm đức! Mày có hiểu phẩm đức không?
Quan Bằng Phi chuyển khoản mười ngàn cho Trương Tiểu Kiếm.
Quan Bằng Phi:
- Thầy thấy phẩm đức của em… Bây giờ đã ổn chưa?
- Khụ khụ… Ừm… Để thầy xem. – Trương Tiểu Kiếm nghiêm trang nhận tiền rồi nói: - Trải qua sự quan sát tỉ mỉ của thầy giáo em, phát hiện tuy rằng con người em hơi nghịch ngợm một tí, nhưng phẩm chất cũng không xấu. Tàm tạm. Tan học đứng ở cửa chờ thầy nhé! Thầy nhìn xem thử tư chất của em thế nào.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Quan Bằng Phi hưng phấn:
- Dạ vâng!
Rồi lại hỏi:
- Thế… Thầy ơi, phong thủy gì ấy, thầy có thể dạy em được bao nhiêu? Em cảm thấy skill này còn rất tốt ấy…
Đâu chỉ là tốt không thôi! Phong thủy xem tướng các loại chính là skill độc tán gái nhá!
Có thể dạy một cách sơ sài được sao?
- Em phải học từng chút một. – Trương Tiểu Kiếm hừ hừ: - Cái thứ này ấy, không có mười mấy năm là không thể học thành nghề được đâu!
- Mười mấy năm thì mười mấy năm! – Quan Bằng Phi ăn cơm xong, trực tiếp dọn dẹp rồi phắn: - Thế tan học rồi em chờ thầy ở cổng lớn nhá!
Trương Tiểu Kiếm phất tay:
- Đi đi!
- Thầy thấy chưa? Thằng này lì gớm nhỉ! – Tiêu Thần Tâm chống cằm, chu môi nói: - Cả ngày cứ như thằng nhóc không lớn ấy.
Rồi cười tủm tỉm nhìn Trương Tiểu Kiếm:
- Cho nên đúng là chỉ có thầy là có bản lãnh nhất thôi! Hi hi…
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Con nhóc này… Suốt ngày nghĩ đủ trò để dụ dỗ người ta… Bà mẹ nó chứ lại không tiện ngăn cản nó. Giờ thì nam nữ một mình ở chung, sấm sét lửa cháy các thứ….
Ừm! Mình thử nó một lần đi!
- Ai nha, Tâm Tâm nè. – Trương Tiểu Kiếm buông đũa, chợt mê đắm nhìn Tiêu Thần Tâm từ trên xuống dưới rồi cười nói: - Trưa nay rảnh rỗi, vừa khéo chỗ của thầy rất thích hợp để nghỉ ngơi á. Hay là thầy bói toán cho em một lần…
“Hệ thống: Điểm số khiếp sợ +55 đến từ Tiêu Thần Tâm!”
- Thầy em chợt nhớ trưa nay em còn phải đi đánh cầu lông với bạn. Em đi trước nha thầy cứ ăn từ từ đi! – Tiêu Thần Tâm thả đũa xuống phắn luôn, vừa chạy vừa nói: - Thầy ăn xong rồi tự về phòng đi nha!
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Hừm hừm hừm hừm ha ha ha ha woa ha ha ha ha ha ha ha!
Con nhóc xấu xa! Bị anh mày thử lòi đuôi rồi nhé!
Sớm biết con nhóc xấu xa nhà mày chỉ biết khua môi múa mép thôi! Hừ hừ… Oắt con, chờ xem sau này mày còn vênh váo được nữa không?!
Sau này còn dám dụ dỗ anh nữa không?!
- Hẹn gặp em ở cổng lớn sau tan học nhé. Cùng đi xem thử. – Trương Tiểu Kiếm thả đũa xuống. Hey yoo… Tâm tình không tệ, rốt cục cũng chiến thắng Tiêu Thần Tâm được một lần, sướng!
Ăn xong, kết thúc công việc!
Buổi tối sau khi tan học, Trương Tiểu Kiếm đi bộ tới cổng lớn trường học. Lúc này, Quan Bằng Phi và Tiêu Thần Tâm đều đã đứng chờ ở đó, vừa thấy hắn đi ra lập tức chào lớn:
- Kiếm ca, ở đây!
Khiến các học sinh xung quanh không khói ghé mắt, bàn tán xôn xao ----
- Ah! Đó không phải là giáo viên chủ nhiệm lớp 2/9 sao? Nghe nói ông này thần sầu lắm á!
- Tao cũng nghe rồi. Cậu hai của tao bảo WC trường mình là do hắn tính ra vị trí không chính xác nên mới dỡ đi. Thậm chí còn tính ra dưới đất có chôn đao kiếm cổ đại á, đã đào ra, một đống luôn!
- Thần sầu ghê! Trâu bò quá!
Nghe tiếng bàn luận xung quanh, Tiêu Thần Tâm cười tủm tỉm ---- Đó